[ HieuDuong ] Thương Nhớ Cơn Mưa
•3 : Cú Ngã
Trưa hôm đó, sân trường vắng lặng lạ thường
Tiết học cuối bị hủy, anh xách cặp rời lớp sớm hơn thường ngày. Ánh nắng xuyên qua những tán cây phượng đang trổ bông đỏ rực, gió đầu mùa lướt qua mang theo mùi hương nhè nhẹ của cỏ khô và bụi phấn
Anh men theo lối hành lang dài dẫn ra cổng sau. Bậc thềm hơi trơn vì sáng sớm có mưa, rêu xanh bám mỏng mép đá
Anh không để ý. Chỉ một giây bất cẩn, gót giày trượt nhẹ, người anh chao về phía trước
Mọi thứ diễn ra nhanh như một cái chớp mắt. Anh tưởng mình sẽ ngã úp mặt xuống nền gạch cứng
Có một vòng tay mạnh mẽ chụp lấy anh từ phía trước, giữ anh lại, không quá chặt nhưng đủ để anh không đổ xuống
Anh giật mình ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn trong khoảng cách gần đến nghẹt thở. Trái tim anh lỡ mất một nhịp, hơi thở như cũng bị chặn lại bởi khoảng cách giữa hai người quá ngắn
Ánh nắng hắt qua tóc hắn, làm lộ rõ những giọt mồ hôi li ti hai bên thái dương. Hắn không nói thêm gì, chỉ khẽ buông tay khi thấy anh đã đứng vững
Anh lúng túng, lui lại nửa bước, mặt nóng bừng
Trẩn Đăng Dương
Em… em cảm ơn…
Trần Minh Hiếu
Nhìn đường kỹ vào, lần sau té thật thì anh không ở đó đâu.
Hắn nói vậy, nhưng giọng lại không nghiêm khắc. Nhẹ như gió, thoảng như mây
Anh khẽ gật đầu, ôm cặp thật chặt, cố giấu đi khuôn mặt vẫn còn đỏ
Hắn quay lưng đi trước, nắng kéo dài bóng hắn trên mặt gạch loang lổ. Còn anh đứng lại thật lâu, không biết vì gì chỉ thấy lòng mình xốn xang
Chỉ là một cú ngã, chỉ là một cái đỡ nhẹ, chỉ là một ánh nhìn nhưng lại khiến anh nhớ suốt cả chiều hôm đó
Comments