[Tóc Tiên×Misthy] Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
"Sống chung với tổng tài"
Biệt thự Nguyễn Khoa rộng lớn, lộng lẫy như một cung điện giữa lòng thành phố. Những hàng đèn chùm treo cao sáng rực cả đại sảnh, phản chiếu lên đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyễn Khoa Tóc Tiên – người phụ nữ đang đứng khoanh tay đợi trước cửa.
Tiếng động cơ ô tô dừng lại. Cửa xe mở ra, Lê Thy Ngọc bước xuống, đôi mắt lo lắng nhìn khung cảnh sang trọng trước mắt.
Tóc Tiên
//giọng lạnh lùng//Đứng đơ ở đó làm gì? Vào đi.
Lê Thy Ngọc
//rụt rè//Tôi chưa bao giờ đến nơi sang trọng thế này nên hơi bối rối.
Tóc Tiên
//nhướn mày, cười nhạt//Cô nên tập quen dần đi. Từ giờ trở đi, cô sẽ mang danh ‘vợ tôi’.
Tóc Tiên
Người ngoài nhìn vào phải thấy cô xứng đáng đứng cạnh tôi, hiểu chưa?
Lê Thy Ngọc
//gật đầu, lí nhí//Vâng tôi sẽ cố gắng.
Cô bước vào trong, mắt mở to khi thấy bên trong biệt thự nguy nga không khác gì khách sạn 5 sao. Nhưng chưa kịp choáng ngợp, một giọng nói lạnh lùng kéo cô trở về thực tại.
Tóc Tiên
//bước đến gần, ánh mắt nghiêm nghị//Luật đầu tiên: trong căn nhà này, cô không được phép lục lọi đồ đạc của tôi.
Tóc Tiên
Luật thứ hai: tuyệt đối không được bước vào phòng làm việc của tôi khi chưa có sự cho phép.
Lê Thy Ngọc
//nhìn thẳng vào mắt Tóc Tiên, nhẹ giọng//Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm gì khiến cô khó chịu.
Tóc Tiên
//gật đầu, ra lệnh//Phòng của cô ở lầu hai, ngay đối diện phòng tôi.
Tóc Tiên
Mang đồ đạc lên đó rồi xuống gặp tôi trong phòng khách. Chúng ta cần thống nhất vài điều.
Lê Thy Ngọc
/rón rén//Vậy tôi có cần gọi cô là...chồng, khi ở nhà không?
Tóc Tiên
//nhướn mày, đôi môi cong lên đầy ẩn ý//Cô nghĩ sao?
Lê Thy Ngọc
//ngập ngừng//Tôi… Tôi nghĩ nếu không có ai, có thể gọi tên thôi. Nhưng nếu có người ngoài thì…
Tóc Tiên
//cắt lời, giọng trầm xuống//Nếu có người ngoài, cô phải luôn gọi tôi là ‘chồng’. Và phải diễn thật ngọt. Hiểu chưa?
Lê Thy Ngọc
//mặt đỏ bừng, lí nhí//Hiểu… hiểu rồi.
Tóc Tiên ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ sậm, ánh mắt chăm chú quan sát người “vợ hợp đồng” đang bước xuống.
Tóc Tiên
//hơi nghiêng đầu, giọng giễu nhẹ//Cô đi đứng cứng đơ như khúc gỗ vậy, ai nhìn vào cũng biết ngay đây không phải người vợ yêu chồng thật sự.
Lê Thy Ngọc
//cố nuốt cục nghẹn, giọng nhỏ//Xin lỗi.Tôi chưa quen.
Tóc Tiên
//cười nhạt//Vậy để tôi dạy cô.
Lê Thy Ngọc
//tròn mắt//Hả? Dạy… sao?
Tóc Tiên đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, bước đến gần làm Thy Ngọc theo phản xạ lùi về sau. Nhưng lưng cô sớm đụng phải tường.
Tóc Tiên
//cúi sát, giọng khẽ thì thầm bên tai//Luật thứ ba: Đừng bao giờ lùi bước khi đứng trước tôi. Tôi ghét cảm giác bị xa cách… vợ à.
Lê Thy Ngọc
//mặt đỏ bừng, tim đập loạn, lí nhí//Tôi… Tôi sẽ nhớ.
Tóc Tiên
//nhếch môi, hơi thở phả nhẹ//Gọi lại đi. Gọi tôi là chồng.
Lê Thy Ngọc
//cắn môi, giọng run rẩy//Ch… chồng.
Tóc Tiên
//ánh mắt tối lại, giọng trầm khàn//Ngọt hơn nữa. Đừng để người ngoài nghe thấy giọng này rồi nghi ngờ.
Lê Thy Ngọc
//cố hít sâu, giọng run run nhưng mềm hơn//Chồng…
Tóc Tiên
//cười khẽ, ánh mắt hứng thú//Tốt. Cô bắt đầu hợp vai rồi đấy… vợ yêu.
Trái tim Thy Ngọc đập thình thịch. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi khắp cơ thể. Cô không biết liệu bản thân có đủ khả năng diễn trọn vai hay không, hay sẽ thật sự chìm vào mối quan hệ này lúc nào không hay…
Comments