Chương 2.

Cậu gọi là Vân Cẩn Thành.

Tuyết Lạc nói với cậu, sau này cậu hãy sống cùng một người vừa lạ vừa quen.

Cẩn Thành không hiểu ý.

Tuyết Lạc lại nói với cậu rằng:"Người này, sẽ chăm sóc cho ngài, chúng thần chỉ nghe lệnh ngài, sau này sẽ không chăm sóc ngài được nữa. Chủ nhân, ngài đừng nói cho hắn biết về sự tồn tại của bọn ta nhé"

Cẩn Thành khẽ gật đầu.

Cậu được dắt đi, Tuyết Lạc để lại cậu ở trạm xe bus.

Buổi chiều, một chiếc xe đen đi ngang qua và ngừng lại trước mặt cậu. Cửa sổ sau được kéo xuống, thiếu niên vận đồng phục học sinh ngồi bên trong nhìn ra, sau đó mở cửa bước xuống, đi đến trước mặt cậu hỏi:"Nhóc con, vì sao em ở đây?"

Cẩn Thành oà khóc:"Em không biết, mẹ em không cần em nữa, em không thấy mẹ ở đâu cả"

Cậu biết bản thân không có mẹ, nhưng Tuyết Lạc không muốn người khác biết sự tồn tại của Nguyệt Tuyên Điện, cậu chỉ có thể giấu.

Thiếu niên liền hỏi:"Muốn về cùng anh không?"

Cẩn Thành ngẩng đầu hỏi:"Thật sao?"

Đối phương gật đầu. Cẩn Thành lập tức bám lấy hắn.

Tuyết Lạc đứng một bên, ngay bên cạnh cái cây gần đó, nàng khẽ gật đầu hài lòng rồi nhanh chóng rời đi ngay.

Đối phương bế cậu lên, ẵm lên xe rồi hỏi:"Em gọi là gì?"

Cậu trả lời:"Vân Cẩn Thành"

Đối phương hỏi:"Em biết bố mẹ em tên gì không?"

Cậu lắc đầu.

Đối phương vươn tay xoa đầu cậu nói:"Từ nay tôi là anh trai em, tôi gọi là Thẩm Tự An"

Cậu lau lau nước mắt còn sót lại, cười vui vẻ gọi:"Tự An ca ca"

Thẩm Tự An có nhà riêng, hắn đưa cậu về nhà, bảo tài xế đi mua đồ cho trẻ.

Hắn thì chính mình ẵm cậu đi tắm.

Hắn sau đó để cậu vận áo của mình, hắn là học sinh cấp ba, năm nay học mười hai, áo rất lớn.

Cậu thì chỉ mới là học sinh cấp hai mà thôi.

Tuyết Lạc sớm đã giúp cậu xử lí những chuyện cần thiết. Học bạ đã rút rồi.

Thẩm Tự An hỏi cậu:"Mấy tuổi rồi?"

Vân Cẩn Thành đáp:"Bảy tuổi rồi"

Thẩm Tự An hơi cau mày rồi bảo:"Ừm, đi ăn cơm thôi"

Dì giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn, Thẩm Tự An ẵm cậu xuống nhà, tự tay đút cậu ăn cơm.

Vân Cẩn Thành không từ chối, chủ yếu là cậu rất lười. Bài tập không làm, đều ném cho Tuyết Lạc xử lí.

Tuyết Lạc ẩn thân đứng ngay trong nhà bếp nhìn bọn họ, nàng thở dài bảo:"Đời này mong là hai người đừng ngược nhau nữa"

Vân Cẩn Thành nhớ rõ lời Tuyết Lạc, "vừa quen vừa lạ", cậu cảm thấy Thẩm Tự An đúng như vậy.

Hơi ấm quen thuộc, nhưng hai người họ lại chưa từng gặp nhau trước đây, là hai kẻ xa lạ.

Ban đêm, khi Vân Cẩn Thành đã ngủ say trên giường lớn, Thẩm Tự An mới ngồi bên giường, lật chăn chui vào, ôm lấy cậu vào lòng, xoa xoa đầu nói:"Ngủ thật ngoan"

Buổi sáng hôm sau, Thẩm Tự An dậy trước, gọi tỉnh Vân Cẩn Thành đang say giấc bên cạnh:"Tiểu Thành, mau dậy thôi"

Vân Cần Thành mơ mơ màng màng mở mắt. Thẩm Tự An xoa đầu cậu nói:"Dậy thôi, anh đưa em đi học"

Đêm qua toàn bộ giấy tờ đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ cần ghé qua trường và nộp hồ sơ vào là được.

Thẩm Tự An muốn tự đi nên đã xin nghỉ hai tiết đầu. Hắn là hội trưởng hội học sinh, thành tích đứng đầu, các cuộc thi tháng luôn vượt qua với thành tích tốt nhất nên khi hắn xin nghỉ, chủ nhiệm không do dự mà duyệt ngay tức thì.

Hắn đưa cậu đến trường tiểu học gần đó, dắt cậu lên phòng hiệu trưởng, tự tay xử lí những việc cần thiết. Sau khi được thông qua, hiệu trưởng nói với hắn:"Ngày mai có thể để em ấy đến học rồi"

Thẩm Tự An gật đầu. Vân Cẩn Thành trượt khỏi ghế, Thẩm Tự An đứng dậy, cậu liền nắm lấy tay hắn, được hắn dắt xuống lầu ra xe.

Hắn đưa cậu về nhà, dặn giúp việc chăm sóc cậu rồi mới đến trường.

Thẩm Tự An vào lớp ở giờ ra chơi đầu tiên, bạn thân hỏi ngay:"Đi đâu giờ mới đi học? Khai báo còn được khoan hồng"

Thẩm Tự An trả lời:"Xử lí vài chuyện"

Đối phương hỏi ngay:"Vài chuyện là chuyện gì?"

Thẩm Tự An nói:"Tôi nhặt được một nhóc con"

Hắn im lặng chút rồi nói:"Ừm...rất đẹp"

Đối phương "Hả?" một tiếng hỏi:"Thẩm đại thiếu, cậu đầu óc có vấn đề à? Nhặt một nhóc con về nuôi phải xử lí vài chuyện?"

Thẩm Tự An gật đầu, hắn nói:"Em ấy rất ngoan, cũng rất đẹp"

Thanh mai trúc mã của hắn liền tiến tới chỉ chính mình hỏi:"Đẹp bằng tôi không?"

Thẩm Tự An đáp:"Đẹp hơn, nhóc ấy rất đẹp, nhìn từ xa tôi đã không kìm lòng được muốn bắt cóc mang về nuôi"

Hai người bọn họ nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi:"Mày chẳng lẽ định nuôi vợ từ bé đấy à?"

Thẩm Tự An nghe xong hơi im lặng đôi chút sau đó nói:"Ừm, có lẽ, tao sẽ nuôi như vậy"

Hai người kia lại nhìn nhau rồi thầm mắng mỗi người một câu.

Thanh mai trúc mã:"Cầm thú"

Bạn thân:"Biến thái"

Thẩm Tự An cũng cho rằng bản thân thật sự là kẻ vừa cầm thú vừa biến thái, là một thiếu niên mười tám lại đi mê muội sắc đẹp muốn bắt cóc một nhóc con mới bảy tuổi về nuôi thành vợ.

Thanh mai trúc mã của hắn nói:"Không phải hai ngày nữa nghỉ rồi à? Đến lúc đó phải qua xem xem, rốt cuộc là nhóc ấy xinh đẹp cỡ nào mà có thể khiến Thẩm đại thiếu gia mê mẩn không dứt ra được"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play