4# : Một Bước Lùi Về Phía Sau

Từ sau buổi chiều đi ăn bánh tráng cùng Quang Anh, Đức Duy tưởng như mình đã chạm được vào thứ ánh sáng mong manh của thứ tình cảm tưởng chừng không thể.
Nhưng rồi mọi thứ lại nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Minh Thư – nụ cười rạng rỡ, đôi mắt tự tin – xuất hiện bên cạnh Quang Anh như thể chưa từng rời đi. Và điều khiến Duy đau nhất là… Quang Anh không hề đẩy cô ấy ra.
Cậu không trách ai cả. Chỉ là… trong bức tranh cuộc sống của Quang Anh, có lẽ Duy chưa bao giờ là màu sắc cần thiết.
____________________
Hôm nay là thứ Sáu, trời nhiều mây, sắp mưa.
Lúc tan học, Duy cố tình nấn ná lại sau cùng để không phải cùng ra về với đám bạn. Cậu bước dọc hành lang, ánh mắt vô tình dừng lại trước lớp 12A1.
Quang Anh đang đứng gần cửa sổ, nghe Minh Thư nói chuyện. Cô ấy đưa tay chạm nhẹ vào tay áo cậu – cử chỉ thân mật, dù rất nhỏ. Nhưng đủ khiến Duy ngoảnh mặt đi.
Cậu bước thật nhanh.
Không nhìn. Không nghe. Không chờ nữa.
Tối đó, điện thoại Duy sáng lên. Là một tin nhắn từ Quang Anh:
Quang Anh
Quang Anh
💬 : “Ngày mai có buổi thi thử Toán, lớp cậu có lịch chưa?”
Duy nhìn chằm chằm vào màn hình. Cậu gõ câu trả lời rồi… dừng lại.
Không gửi. Một phút. Năm phút. Mười phút trôi qua. Tin nhắn vẫn chưa có hồi âm.
Cậu chuyển cuộc trò chuyện với Quang Anh về chế độ “Ẩn thông báo”.
Lần đầu tiên, cậu chọn bỏ qua một tin nhắn từ người ấy.
____________________
Sáng hôm sau, trong buổi thi thử, Duy cố tình chọn chỗ ngồi xa Quang Anh. Suốt cả bài làm, cậu không một lần quay lại nhìn phía sau. Tim cậu không còn rộn ràng nữa – chỉ còn một khoảng trống rất sâu, như vừa buông một điều gì đó quan trọng.
Khi ra khỏi phòng thi, Quang Anh bất ngờ gọi cậu từ phía sau:
Quang Anh
Quang Anh
Duy!
Duy quay lại. Nét mặt điềm tĩnh đến lạ.
Đức Duy
Đức Duy
Gì vậy?
Quang Anh
Quang Anh
…Hôm qua tôi nhắn cậu, không thấy cậu trả lời.
Đức Duy
Đức Duy
Ừ. Tớ bận.
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng khiến ánh mắt Quang Anh khựng lại.
Duy không giải thích gì thêm. Cậu chỉ nói:
Đức Duy
Đức Duy
Tớ nghĩ… tụi mình nên giữ khoảng cách một chút.
Quang Anh
Quang Anh
Tại sao?
Đức Duy
Đức Duy
Vì cậu không cần tớ. Và tớ… thì không đủ mạnh để cứ mãi chạy theo một người không quay đầu lại.
Không phải giận. Không phải hờn. Chỉ là tổn thương đến mức muốn giữ chút gì còn lại cho chính mình.
Chiều hôm đó, Quang Anh ngồi một mình ở sân bóng. Không chơi. Không luyện tập.
Dưới gốc phượng nơi Duy từng ngồi – giờ trống không.
Một nhành hoa đỏ rơi xuống mặt sân, lặng lẽ. Như thể có ai đó từng ở đó, từng nở rộ, rồi âm thầm rời đi.
END

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play