Em ngốc thật đấy, Becky...!
Đặt lại xuống giường, kéo chăn, ngồi bên cạnh, lặng lẽ
Cô không nói gì chỉ nhìn nàng ngủ trong cơn mê dài như một kẻ vừa bị bỏ rơi, nhưng vẫn cố níu lại chút tàn dư cuối cùng
Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng
Trên trán nàng… dấu hôn vẫn còn chưa kịp phai
Cô rút điện thoại, gọi bác sĩ riêng đến ngay trong đêm
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên
Cô mở cửa, dẫn người đàn ông bước vào vị bác sĩ trung niên quen thuộc với những ca cấp cứu đột ngột của tầng lớp thượng lưu, nhưng lần này lại mang vẻ trầm ngâm lạ lẫm
Ông kiểm tra sơ bộ, truyền dịch cho nàng rồi quay sang nói nhỏ với cô
James (Bác sĩ)
Cô ấy kiệt sức vì mất ngủ, suy nhược và hạ đường huyết có thể là do nhiều ngày không ăn gì, hoặc ăn quá ít
James (Bác sĩ)
Cũng có dấu hiệu mất nước nhẹ dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu tiếp diễn sẽ dẫn đến trụy tim hoặc rối loạn chức năng cơ thể
Cô không đáp chỉ khẽ gật đầu, gương mặt không một gợn sóng, nhưng ánh mắt thì tối đi thấy rõ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cảm ơn ông, tôi sẽ lo phần còn lại
Bác sĩ gật đầu, rời đi sau khi dặn dò vài điều
Cô ngồi xuống bên mép giường, nhìn nàng ngủ mê, hơi thở yếu ớt
Mặt nàng gầy gò, gò má hóp lại, cằm nhỏ đi thấy rõ
Cô không hiểu… làm cách nào người con gái ấy có thể để bản thân rơi vào tình trạng thế này một mình gồng gánh tất cả, cho đến khi không còn sức để đứng
Cô lấy khăn ấm, lau nhẹ trán nàng, rồi cẩn thận chườm lên tay, giữ ấm cho nàng trong cơn mê mệt
Cô cúi thấp đầu, khẽ nói như đang trách móc, nhưng lại không giấu được sự xót xa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em ngốc thật đấy, Becky…! Không ăn, không uống… Định làm gì với cái cơ thể này?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tình yêu mà em giữ… có đáng để đánh đổi cả mạng sống không?
Giọng cô không lớn chỉ như tiếng thầm thì giữa đêm khuya, vọng lại trong chính lồng ngực mình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nếu muốn đau… cũng nên giữ sức mà đau lâu một chút sao lại hành hạ mình đến mức này?
Cô khẽ thở ra, nhìn đôi môi khô của nàng, ánh mắt cô dịu đi, gần như mềm lại trong khoảnh khắc
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị ta đi rồi… còn tôi thì phải làm sao với một người cứ như muốn biến mất theo chị ta thế này đây?
Suốt đêm, cô không rời khỏi căn hộ
Khi nàng ngủ, cô lặng lẽ dọn dẹp lại phòng khách nhặt những tờ giấy rơi, gấp lại chăn gối, gom gọn túi đồ ăn vặt vẫn còn nguyên tem
Chỉ có một chai nước lọc, một gói sữa hết hạn, vài viên đá lạnh và một trái chanh khô quắt nằm trong ngăn rau
Cô đứng im, mày nhíu lại không phải vì ngạc nhiên mà vì khó chịu
Cô đóng cửa tủ lạnh, rửa tay, lấy áo khoác, rồi bước nhanh ra khỏi nhà
Cô lái xe đến siêu thị 24h gần nhất - nơi duy nhất còn mở vào giờ này
Không cần đắn đo, cô đi thẳng vào từng quầy hàng: gạo, trứng, rau xanh, thịt nạc, trái cây mềm, sữa hạnh nhân không đường, bánh mì nguyên cám, vitamin tổng hợp…
Từng món được chọn kỹ càng, không phải theo thói quen mà theo tình trạng của người nằm kia
Lúc tính tiền, cô không đếm kỹ cũng không quan tâm đến giá
Thứ duy nhất cô nghĩ, là làm sao để nàng ăn được thứ gì đó khi tỉnh lại
Cô chất gọn túi đồ vào cốp xe
Trên đường quay về, không mở nhạc, không mở đèn trong xe chỉ có ánh đèn đường loang qua lớp kính, vàng vọt như một kỷ niệm cũ chưa kịp phai
Về đến nhà, cô đặt từng túi đồ vào bếp
Nàng vẫn ngủ, gò má hơi hồng lên vì truyền dịch nhưng đôi môi vẫn khô, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi
Cô thay áo khoác, buộc gọn tóc, đi vào bếp
Lần đầu tiên sau rất lâu, cô nấu ăn cho một người không phải là chính mình
Nồi cháo trắng, lửa nhỏ, thêm vài lát gừng, chút muối
Không cần cầu kỳ chỉ cần dễ nuốt, dễ tiêu và ấm
Trong lúc cháo sôi, cô dựa vào bồn rửa tay, nhìn ánh đèn hắt xuống nền gạch men trắng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*giọng cô vang lên lần nữa, rất khẽ* Tôi không phải người tốt… cũng chẳng phải người được chọn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhưng nếu tôi đã là người ở lại… thì ít nhất, tôi sẽ không để cô chết trong lặng lẽ
Nồi cháo sôi lăn tăn, mùi gừng dịu lan khắp căn hộ
Cô mở nắp, khuấy đều một lượt
Cô không biết nàng có tỉnh dậy ăn nổi không nhưng vẫn múc ra một bát nhỏ, để nguội trên khay rồi ngồi xuống bên giường nàng
Không chạm vào, không lay gọi chỉ ngồi đó, nhìn người con gái đang ngủ như thể có thể tan biến bất kỳ lúc nào
Ngoài trời, mưa đã ngớt nhưng trong lòng cô… vẫn còn một cơn bão chưa biết khi nào mới dừng
Một tia nắng mỏng xuyên qua khe rèm, chiếu xiên lên bức tường nhạt màu
Ánh sáng nhẹ như một cái chạm tay yên ả, khiến căn phòng trầm mặc dịu đi đôi chút
Mi mắt nặng trĩu chớp lên một nhịp mùi gừng thoảng nhẹ trong không khí khiến nàng khó chịu, hơi nhăn mày
Trần nhà quen thuộc, màu sơn cũng quen, cái rèm cửa kia — nàng tự tay giặt tuần trước
Nàng biết rõ điều đó nhưng… có một thứ không quen
Nàng nghiêng mặt, nhìn xuống mu bàn tay trái
Một kim truyền được cố định bằng băng y tế, dây truyền dẫn ra khỏi giường, nối tới cây truyền đặt cách đó vài bước
Nàng khẽ nhíu mày, đưa tay chạm vào
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra
Cô bước vào với một khay gỗ trên tay
Trên khay là một bát cháo trắng vừa hâm lại còn bốc khói, một ly sữa hạnh nhân ấm, và hai viên thuốc được đặt gọn gàng trong chén nhỏ
Cô khựng lại ngay khi thấy nàng đã tỉnh
Ánh mắt dừng lại trên cánh tay nàng nơi nàng đang kéo nhẹ miếng băng dính
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đừng động vào vẫn chưa truyền xong *nói ngay, giọng không lớn nhưng dứt khoát*
Nàng quay sang nhìn cô, ánh mắt còn mờ mệt, nhưng vẫn cố chấp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Không cần nữa
Rồi nàng chậm rãi rút kim truyền ra khỏi tay mình
Cô đặt khay xuống nhanh, bước đến
Cô không nói gì, chỉ cầm lấy tay nàng, dùng khăn sạch ép lên chỗ rút kim để cầm máu
Nàng không phản kháng nhưng ánh nhìn lạnh lại, cố tỏ ra bình thản
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Phiền cô rồi nhưng tôi ổn
Cô cau mày rồi buông tay nàng ra, đi lấy băng cá nhân, dán cẩn thận lên vết thương nhỏ đó
Không có lời an ủi, cũng không trách móc nhưng khi quay đi, cô thấp giọng, như đang nói với chính mình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ổn? Em nằm bất tỉnh một đêm, người không còn chút sức lực. Đến cháo còn không tự nấu nổi, mà lại bảo là ổn?
Nàng nghe thấy nhưng nàng không phản ứng gì chỉ khẽ xoay người tựa lưng vào thành giường, ánh mắt vẫn tránh né người đối diện
Cô quay lại với khay thức ăn, đặt lên bàn cạnh giường
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em cần ăn dù chỉ một chút *giọng cô bình tĩnh lại*
Sữa đã hâm nóng, thuốc này nên uống sau khi ăn
Nàng nhìn khay gỗ một lúc. Cháo trắng nấu loãng, không mùi lạ, sữa bốc khói nhẹ, viên thuốc đặt ngay ngắn tất cả đều gọn gàng như thể có ai đó chuẩn bị từng chi tiết một cách rất nghiêm túc
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Cô làm hết?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm
Một tiếng đáp đơn giản, nhưng đủ để tim nàng chùng xuống một nhịp
Nàng không hỏi thêm cũng không nói gì
Cô rút ghế, ngồi xuống đối diện, không rời mắt khỏi nàng, tay cầm lấy muỗng, múc một thìa cháo nhỏ, chậm rãi đưa lên miệng nàng
Cháo còn nóng, vị nhạt, nhưng dịu và ấm
Nàng ăn được vài muỗng, rồi khựng lại
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi không cần ai thương hại *giọng nói của nàng đứt đoạn, như trượt khỏi thành họng khô rát*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi cũng không thương hại! Tôi chỉ không muốn thấy một người vì yêu mà tự hủy mình đến mức này!
Cô không nói nữa chỉ ngồi yên, như một điểm tựa im lặng phía bên kia giường
Không thúc giục, không ép buộc nhưng rõ ràng đang chờ một cách kiên nhẫn và nghiêm túc
Cô lại đưa muỗng lên, tiếp tục đút nàng ăn - chậm nhưng không dừng lại nữa
Nàng ăn rất chậm, mỗi muỗng cháo như phải gom hết chút sức lực còn sót lại mới nuốt trôi được
Khi nàng quay đầu né tránh muỗng cháo đang đưa tới cô lập tức lên tiếng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ăn hết!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhíu mày, cố giữ giọng bình tĩnh* Tôi ăn rồi vậy là đủ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không đổi sắc mặt* Không đủ!
Nàng cắn môi, không nói nữa chỉ đưa mắt nhìn cô — một cái nhìn lặng lẽ đầy phản kháng
Cô đẩy chiếc khay lại gần thêm chút nữa, giọng trầm thấp, nghiêm khắc
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đã không ăn suốt mấy ngày, còn yếu đến mức ngất ngay trước mặt tôi...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Muốn chết thì chờ khỏe lại rồi hãy chết còn bây giờ, ăn!
Comments