#3

Gió đêm mát rượi lướt qua làn da.Dưới ánh trăng xanh nhạt,nàng tiên cá nằm thở hổn hển trên nền cát ẩm,mái tóc dài rũ xuống như tấm lụa biển,lấp lánh muối.Còn Trần Đăng Dương,người đàn ông từng đối diện với những cuộc thương thuyết triệu đô không hề run sợ,giờ đây lại lặng người - đứng trước một điều mà lý trí không sao lý giải nổi.
Một nàng tiên cá bằng xương,bằng thịt.Không phải trong truyện cổ tích.Không phải trong giấc mơ.Mà là...trước mắt anh.
Đôi mắt của cô gái từ từ mở ra,nhìn anh bằng ánh nhìn bối rối và có phần cảnh giác.Một tay cô chống nhẹ lên cát,trên ngực là hai vỏ sò ánh bạc lấp lánh,đính liền bởi những sợi san hộ mảnh như chỉ tơ,tạo thành một chiếc áo ngực tự nhiên nhưng tinh xảo - vừa đủ để che chắn,vừa toát lên nét quyến rũ đầy thuần khiết của biển cả.Chiếc đuôi cá bạc ánh nước còn khẽ rung lên theo nhịp thở yếu ớt.
Dương cúi người xuống,giọng trầm khàn.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cô...là người hay...?
Anh không dám nói hết câu.Từ "cá" như kẹt nơi cuống họng.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi...không phải người.Nhưng cũng không phải cá.Tôi là...Pháp Kiều.
Dương nhíu mày.Cái tên đó...không giống tên người trần.Anh nhìn vào mắt cô,nó ánh lên nét tinh nghịch pha chút ngượng ngùng.Không có vẻ gì là giả mạo hay nguy hiểm.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tại sao cô...ở đây?
Anh hỏi,chậm rãi,giữ giọng trầm ổn như đang tiếp khách trong phòng họp,dù lòng đang hỗn loạn.
Pháp Kiều nhìn ra biển,rồi cười khẽ,giọng như gió mát lướt qua vòm cây.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi bơi lạc.Biển có những ranh giới.Tôi...bơi quá xa vùng cấm.
Đăng Dương
Đăng Dương
Vùng cấm?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nơi loài người không được phép bén mảng.Và...nơi tiên cá như tôi cũng không được phép đến.Nhưng tôi tò mò.Tôi thích con người.Từng lén nghe họ hát,nhìn họ xây lâu đài cát trên bờ.Tôi nghĩ...nếu bơi gần một chút thì sẽ không sao.Nhưng tôi không ngờ...
Cô liếc nhìn chiếc cần câu bị gãy một đoạn nằm bên cạnh.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
...lại bị mắc câu.
Dương không nói gì.Anh cúi xuống,giật mình nhìn thấy một vết xước nhỏ ở bên vai cô.Máu xanh rịn ra trên làn da trắng nuốt.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cô chảy máu...Cô cần tôi đưa đến bệnh viện.
Pháp Kiều lắc đầu quầy quậy,sợ hãi thấy rõ.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không!Đừng!Nếu người khác thấy tôi...tôi sẽ không thể trở về nữa.Sẽ bị bắt,bị mổ,bị nhốt trong bể kính như mấy con cá cảnh...Tôi không muốn...
Giọng cô run rẩy,mắt rơm rớm.Dương lặng người.Anh từng thấy hàng trăm ánh mắt - lạnh lẽo của thương nhân,giả tạo của giới thượng lưu,khôn khéo của cố vấn - nhưng chưa từng thấy đôi mắt nào trong như nước suối mà phản chiếu nỗi lo đến thế.
Anh quay đi một chút,hít sâu,rồi lấy khăn tay từ túi ra,nhẹ nhàng áp vào vết thương cho cô.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi sẽ không gọi ai.Cũng không kể với ai chuyện này.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thật chứ?
Cô ngẩng lên,ánh mắt như trẻ con nghe kể cổ tích.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi...không phải người giỏi nối dối.
Một khoảng lặng trôi qua.Gió đêm mơn man mặt cát.Pháp Kiều dịu lại.Cô ngồi dậy,ngắm nhìn khuôn mặt anh dưới ánh trăng.Mắt cô lấp lánh như đang cố nhớ kỹ từng đường nét.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Anh tên gì?
Đăng Dương
Đăng Dương
Trần Đăng Dương.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dương...là "biển",đúng không?
Anh khựng lại,rồi gật nhẹ.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Vậy có khi...chúng ta vốn đã thuộc về nhau rồi.
Câu nói ngây thơ ấy khiến tim anh lỡ một nhịp.Lần đầu tiên sau bao năm,có ai đó nhìn anh không phải vì chức vụ,danh tiếng hay gia sản.Chỉ vì một cái tên.Một ánh mắt.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi phải đi.
Pháp Kiều khẽ nói,cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhưng cô còn yếu,đợi sáng...
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không thể.Nếu trời sáng,tôi sẽ không còn khả năng lặn sâu.Cha tôi sẽ lo lắng.
Dương cắn môi,nhìn xuống đuôi cá lấp lánh ánh bạc.Anh thầm ghi nhớ từng chi tiết,như sợ mai này tỉnh dậy tất cả chỉ là mơ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi...có thể gặp lại cô chứ?
Pháp Kiều nhìn anh,cười mỉm.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nếu duyên còn,biển sẽ đưa tôi về đây.Nhưng nếu không...hãy giữ bí mật về tôi.Như món quà mà biển từng tặng anh.
Cô chống tay lên đá,trườn nhẹ xuống biển.Trước khi biến mất,cô ngoái đầu lại,mái tóc ánh trăng phất qua vai.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cảm ơn anh,Dương...con người đầu tiên không nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi,mà bằng ánh mắt dịu dàng.
Và rồi,như một làn khói bạc,cô lặn xuống biển - biến mất giữa ngàn con sóng.
Chỉ còn lại Dương đứng trân trân bên mép nước,tay vẫn nắm chiếc khăn dính vệt máu xanh.Trái tim anh,lạnh lẽo bao năm,bỗng thổn thức không rõ nguyên do.
Đêm ấy,sống vô êm đềm hơn mọi khi.
Và lòng người - dường như cũng bắt đầu biết rung động.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play