Jujutsu Kaisen | Nốt Ruồi Dưới Mắt Em
2 | hơi ấm giữa Shibuya
Buổi sáng trôi qua nhẹ như tiếng chuông gió treo trước cửa tiệm, lắc nhè nhẹ mỗi khi gió len qua con hẻm nhỏ.
Quán bánh vẫn còn vương mùi hojicha mật ong và bánh quy trà rang mới ra lò.
Keiji cẩn thận xếp từng chiếc bánh quy vào khay, lau sạch vụn bánh còn sót lại trên bàn bằng một chiếc khăn vải kẻ xanh, động tác vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn.
Geto Suguru vẫn ngồi im ở chiếc bàn gần cửa sổ, tay cầm tách trà đã nguội một nửa, ánh mắt đen sâu lặng lẽ dõi theo những động tác đời thường ấy.
Anh không hiểu vì sao bản thân vẫn còn ngồi ở đây.
Đáng lý, sau khi uống xong tách trà, anh sẽ rời đi, tránh xa những phiền phức của Gojo, tránh xa một cuộc sống vốn không dành cho mình.
Nhưng mùi hojicha nhè nhẹ và không khí ấm áp trong quán bánh này như một sợi dây mảnh, giữ anh ở lại mà chính anh cũng không nhận ra.
Takashi Keiji
Anh muốn dùng thêm bánh không?
Giọng Keiji vang lên, không lớn, nhưng đủ để cắt đứt dòng suy nghĩ của Geto.
Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt nâu sáng đang nhìn mình, trong khoảnh khắc, nốt ruồi dưới đuôi mắt trái của cậu như chớp sáng dưới nắng, khiến ánh mắt Geto khựng lại một nhịp.
Geto khẽ hỏi, giọng anh vẫn trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi vốn có.
Keiji mỉm cười, quay lưng lại, mở lò nướng lấy khay bánh quy vừa chín, hương trà rang và bơ sữa hòa quyện trong không khí, mềm dịu đến mức ngay cả Geto cũng khẽ hít sâu một hơi.
Takashi Keiji
Bánh quy hojicha, vừa nướng xong.
Takashi Keiji
Anh muốn thử không?
Cậu đặt một chiếc đĩa nhỏ xuống bàn, trên đó có bốn chiếc bánh quy hình tròn viền răng cưa, màu nâu nhạt, rắc một lớp đường mịn bên trên.
Keiji tháo găng tay lò nướng, vuốt nhẹ tóc mái ra sau tai, rồi nhìn anh, nụ cười dịu dàng như nắng.
Geto không quen với sự tiếp đãi dịu dàng như vậy, nhất là khi nó đến từ một phi thuật sư hoàn toàn không biết gì về bóng tối mà anh đã đi qua.
Geto hỏi, tay đã đưa ra cầm lấy một chiếc bánh.
Takashi Keiji
Khách mới được tặng bánh quy.
Geto nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, rồi rời xuống chiếc bánh trong tay.
Anh đưa lên mũi ngửi, mùi trà rang thoảng qua rất nhẹ, không gắt, không quá ngọt, chỉ vừa đủ để khiến anh thấy dễ chịu.
Vị trà rang hơi đắng hòa vào vị ngọt nhẹ của đường, bánh giòn tan, nhưng khi nhai lại mềm dần, để lại dư vị dịu nhẹ trên lưỡi.
Lời khen thoát ra khỏi miệng anh trước cả khi kịp suy nghĩ.
Keiji nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên thành một vệt trăng khuyết.
Takashi Keiji
Vậy thì tốt quá.
Geto khẽ siết tay quanh tách trà, che đi cảm giác nóng nhẹ vừa lan qua đầu ngón tay mình.
Gojo, người vẫn đang lật tờ tạp chí thời trang với thái độ không mấy tập trung ở bàn bên cạnh, khẽ liếc sang, cong môi cười.
Gojo Satoru
Cậu thấy chưa, tôi đã nói bánh ở đây ngon mà.
Geto không trả lời, tiếp tục cắn thêm một miếng bánh, để mùi trà xanh xoa dịu những mệt mỏi đang rối ren trong lòng ngực.
Một lát sau, Gojo đứng dậy, nhét hộp bánh vào túi vải, vẫy tay.
Gojo Satoru
Tôi đi trước đây, mấy đứa ở trường đang đợi bánh.
Gojo Satoru
Cậu cứ ngồi lại nếu muốn, Keiji sẽ không đuổi đâu.
Keiji cười nhẹ, đưa tay vẫy Gojo, tiễn khách quen ra về.
Tiệm lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Geto nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã lên cao hơn, rọi xuống những giọt nước mưa còn đọng lại trên cành cây khô khốc.
Anh nhấp thêm một ngụm trà, đã nguội, nhưng vị ngọt dịu vẫn còn, kéo dài một sự ấm áp kỳ lạ nơi cổ họng.
Keiji đột nhiên hỏi, vừa lau khay bánh vừa liếc nhìn anh.
Takashi Keiji
Anh thường uống trà sao?
Geto Suguru
Cũng không hẳn.
Geto trả lời, ngón tay gõ nhẹ lên thành tách, ánh mắt vẫn dán vào mặt nước trà sóng sánh.
Takashi Keiji
Tôi nghĩ người hay uống trà sẽ dễ ngủ hơn.
Takashi Keiji
Trà hojicha giúp người ta dịu lại, đặc biệt là sau một ngày mệt mỏi.
Geto Suguru
Cậu thích trà đến vậy sao?
Keiji gật đầu, gương mặt bình thản nhưng giọng nói mang theo một niềm vui nhỏ.
Takashi Keiji
Trà giúp tôi cảm thấy bình yên hơn.
Takashi Keiji
Như thể mọi thứ rối ren trong lòng mình sẽ được gỡ từng chút một.
Geto im lặng, ánh mắt chuyển dần từ mặt nước trà sang gương mặt Keiji rồi dừng lại nơi nốt ruồi nhỏ ngự trị.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy những âm thanh ồn ào ngoài phố bị chặn lại bên ngoài tấm kính cửa sổ.
Chỉ còn lại tiếng tim mình đập, trầm ổn, rõ ràng, như tiếng chuông gió trước hiên quán vang lên dịu dàng.
Một từ rất xa lạ với anh.
Geto uống nốt ngụm trà cuối cùng, đặt tách xuống bàn, đứng dậy.
Keiji ngẩng lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Takashi Keiji
Cảm ơn anh đã ghé quán.
Takashi Keiji
Nếu có thể, hôm khác lại đến nhé.
Geto nhìn cậu, đôi mắt lướt trên nốt ruồi dưới mắt trái khẽ rung nhẹ khi cậu cười.
Một giây sau, anh quay lưng bước ra cửa, để lại tiếng chuông gió khẽ reo sau lưng.
Khi bước ra ngoài, gió buổi sáng lùa qua mái tóc, mùi hojicha và trà xanh vẫn còn vương trên đầu ngón tay.
Geto nhét tay vào túi áo, bước đi, ánh nắng rọi xuống mặt đường còn đọng nước.
Và anh không biết, chính giây phút ấy, bản thân đã vô thức hứa với mình sẽ quay lại nơi này.
Trong đầu anh, nụ cười nhẹ nhàng của Keiji hiện lên, kèm theo hình ảnh nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt – hình ảnh khiến anh thấy lòng mình tĩnh lặng lạ thường.
“Giữa Shibuya nhộn nhịp, anh tìm thấy hơi ấm lặng lẽ từ ly hojicha và một đôi mắt dịu dàng.”
Comments