Tối. Bữa cơm lạnh ngắt như mối quan hệ giữa hai người.
Quách Minh Phong ngồi đầu bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn tờ báo tài chính, không nói một lời từ lúc Ngọc Kỳ bước xuống.
Cô cũng im lặng, chỉ cúi đầu ăn từng muỗng canh nhạt nhẽo. Nhưng trong lòng cô… đang lên một kế hoạch.
Sáng hôm sau, Ngọc Kỳ viện cớ “đau đầu” để được ra ngoài khám bệnh.
Dưới sự giám sát của trợ lý Quách thị, cô đến một phòng khám nhỏ ở quận ngoài – nơi có một bác sĩ tâm lý từng điều trị cho mẹ cô khi còn sống.
Người bác sĩ ấy – Lâm Yến – là một phụ nữ trung niên, có ánh mắt dịu dàng và giọng nói khiến người ta cảm thấy được che chở.
Lâm Yến
Kỳ, em xanh xao quá. Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Yến nhẹ nhàng hỏi, trong khi đóng cửa phòng.
Cô cắn môi, ngẩng lên:
trần ngọc kỳ
Chị Yến… nếu em nói em đang bị… kiểm soát, bị chiếm hữu, bị… cưỡng ép trong hôn nhân… chị có thể giúp em không?
Bác sĩ Lâm Yến sững người.
Lâm Yến
Em nói cưỡng ép? Là… Quách Minh Phong?
Cô không đáp, nhưng ánh mắt đã là câu trả lời.
Lâm Yến
Chị có thể giúp em , nhưng chỉ khi em thật sự muốn thoát khỏi điều đó. Em có bằng chứng không?
Ngọc Kỳ lắc đầu.
Cô đã quá cẩn thận và anh thì càng cẩn thận hơn. Mọi thứ xảy ra giữa bốn bức tường không camera, không người làm chứng, không ai nghe thấy tiếng cô khóc.
trần ngọc kỳ
Chị… có thể giúp em giả một hồ sơ bệnh lý? Để em lấy lý do điều trị tâm lý, thoát ra ngoài… mỗi tuần một lần thôi cũng được.
Lâm Yến nhìn cô, im lặng rất lâu. Sau đó gật đầu:
Lâm Yến
Chị sẽ cố. Nhưng em phải giữ an toàn. Em đang sống với một người đàn ông… không bình thường, Kỳ à.
Nhưng…
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng khám, một chiếc xe màu đen đã đỗ sẵn trước cổng.
Trợ lý của Quách Minh Phong – Phùng Tuấn – đang đứng dựa cửa xe, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Phùng Tuấn
Cậu Phong… bảo tôi đến đón cô về. Ngay lập tức.
Tối hôm đó. Biệt thự chìm trong ánh đèn dịu nhẹ. Nhưng không khí thì không hề yên bình.
Ngọc Kỳ bị gọi vào thư phòng.
Quách Minh Phong đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một ly whisky. Ánh đèn hắt vào khuôn mặt anh – u ám và sắc lạnh.
quách minh phong
Em đi khám bệnh tâm lý?
anh hỏi, không quay lại.
Cô im lặng. Đôi tay đan vào nhau, run rẩy.
quách minh phong
Em nghĩ tôi không biết?
giọng anh thấp dần
quách minh phong
Từ lúc em bước chân ra khỏi xe, tôi đã cho người theo dõi
quách minh phong
Em tưởng mình thông minh lắm sao, Ngọc Kỳ?
Cô ngẩng lên, lần đầu đáp trả bằng ánh mắt dứt khoát:
trần ngọc kỳ
Vì tôi cần cứu chính mình.
Rầm! Chiếc ly whisky bị anh ném thẳng xuống đất, vỡ tan.
Anh bước tới, ánh mắt đỏ lên:
quách minh phong
Tôi cấm em. Cấm em được nghĩ đến chuyện trốn khỏi tôi. Cấm em tìm người giúp đỡ. Cấm em tìm đường thoát
quách minh phong
Tôi đã nói rồi, em là của tôi – là người của tôi.
quách minh phong
Dù em có đau đớn, có sợ hãi… em cũng phải ở đây. Mãi mãi.
Anh bước tới gần cô, túm lấy cằm cô:
quách minh phong
Em không cần bác sĩ tâm lý. Em chỉ cần học cách quen với tôi. Với thân thể tôi, với cách tôi chạm vào em.
quách minh phong
Một ngày nào đó, em sẽ cầu xin tôi… đừng rời khỏi em.
Cô cắn răng, cố nén nước mắt. Giây phút đó, cô hiểu rõ: anh không cần tình yêu. Anh chỉ muốn giam cầm cô như một con rối sống trong thế giới của riêng anh.
Đêm ấy, cửa phòng cô bị khóa trái.
Từ bên ngoài.
Không một ai lên gọi cô ăn tối.
Không một ánh đèn nào còn sáng trong hành lang.
Anh muốn cô hiểu: nếu dám phản kháng, cái giá phải trả… là cô sẽ mất cả quyền làm người.
Comments