[ RhyCap - DuongKieu ] Minh Hôn Chi Ước
chạm mặt gã
trời sập tối. trăng không tròn, gió không ấm, và tiếng côn trùng như cũng bị ai đó cắt ngang bằng dao cùn. em được mặc vào một bộ áo gấm đỏ, cổ áo thêu chỉ vàng, tay run rẩy cầm lấy cây nến lụi tim trên bàn thờ. khói nhang vấn vít, khóe mắt cay xè.
hắn đứng đó – chẳng ai thấy được, chỉ riêng em.
em không trả lời. dĩ nhiên là run. ai không sợ khi mình phải gả cho một cái tên vừa nằm trong sử sách, vừa nằm trong sổ tang?
Nguyễn Quang Anh
ta không ăn thịt em đâu
em hít một hơi dài. tay gài chặt dải lụa đỏ buộc nơi eo
Hoàng Đức Duy
vậy… còn tên kia? tên Đăng Dương? hắn là gì của anh?
Nguyễn Quang Anh
bạn thân, còn sống!
em thoáng ngước lên. vậy nghĩa là… ở thế giới này, hắn là vong, nhưng bạn hắn thì vẫn còn nơi trần gian?
Nguyễn Quang Anh
nó chưa chết... nhưng sắp
em lạnh sống lưng. hắn thì thầm như thể đang kể một câu chuyện xưa cũ, và trong câu chuyện đó, gã Đăng Dương có số mệnh… chôn cùng với người trần gian.
cùng lúc đó, cách xa làng hơn hai dặm, trong khu rừng mù sương dưới chân đồi, một người con gái đang bị dẫn đi bằng đuốc.
cô – tên là Thanh Pháp, sinh viên ngành luật, bạn thân của Đức Duy. hôm nay về quê không phải để dự cưới, mà để tránh đi những thứ hiện tượng kỳ dị đang bám theo Duy mấy tháng nay.
mà có ai ngờ, người bị kéo vào lễ gả kế tiếp… lại là cô.
Nguyễn Thanh Pháp
tôi nói rồi, không có chuyện cưới xin nào hết! dẹp ngay cái nghi thức lạc hậu đó đi!
người già trong làng vẫn cúi đầu, gương mặt buồn buồn, tay cắm nhang rồi đốt giấy vàng mã. họ bảo
nvp - nữ
cô là người có duyên âm. không gả đi, thì gả về.
Thanh Pháp nhìn họ như đang nhìn một màn tấu hài. nhưng tấu đến đâu cũng không cười nổi, khi mà dưới chân cô… đất nứt ra một khe mảnh.
gã không mặc giáp, không mang gươm, không giống một bóng ma, nhưng cũng chẳng hẳn là người. chỉ có giọng trầm, da ngăm, và ánh mắt đen đến độ… không thấy lòng đen đâu.
Trần Đăng Dương
đừng gào nữa, em sắp thành vợ ta rồi
Nguyễn Thanh Pháp
tôi là sinh viên đại học, không phải cô gái chăn trâu để anh hù dọa!
Trần Đăng Dương
vậy thì em sống sót khỏi đêm nay đi đã rồi tính tiếp
cô quay đầu định bỏ chạy. nhưng dưới mỗi bước chân, đất mềm như có ai đó đào sẵn. từng bóng người trong mơ cô từng thấy – những người treo cổ, máu ướt đẫm cổ áo – đang đứng giữa rừng mà vẫy tay với cô.
bọn họ mỉm cười. có kẻ còn nói
nvp - nam
chị dâu của Quang Anh được cưới rồi. giờ tới chị dâu của Đăng Dương
cô hét lên, chạy thục mạng. tiếng cười từ phía gã vẫn vang lên sau lưng như sóng đập vào vách đá.
Trần Đăng Dương
đây là định mệnh, Thanh Pháp. em trốn không nổi đâu
lúc ấy, nơi lễ đường cúng tế, em đặt tay vào lòng bàn tay vô hình của hắn. dây tơ hồng bắt đầu cháy sáng lên giữa hai người.
Hoàng Đức Duy
gã bạn anh… gã định làm gì với Pháp?
em siết chặt tay. em không thể cứu bạn mình, cũng không cứu nổi chính mình.
người cúng lễ niệm câu cuối cùng. ánh sáng chói lên, một tiếng nổ khô khốc giữa không trung vang vọng.
từ giờ phút này trở đi… em và hắn chính thức kết tóc.
còn gã và cô – lễ hỏi mới chỉ bắt đầu.
Comments
emiuu của Hải Đăngg🦈
Chưa chet sao chơi vs nhau đc hay dị🥰🤦🏻♀️
2025-07-17
1