Trên lưng ngựa đen, nàng khoác hồng y che mặt, bên hông giắt một cây sáo ngọc khắc hình hồ ly. Gió thổi tung vạt áo, từng bước chân nàng đi qua rừng sâu, suối độc, núi tuyết chỉ còn lại một mối thâm thù đốt cháy máu huyết.
Thục quốc nơi phồn hoa thứ hai sau Sở quốc, là quốc gia trung lập, nhưng nội triều rối ren, vương tộc mục nát, hoàng tử tranh đấu không ngừng.
Nàng biết rõ muốn vào Sở quốc, nàng không thể là dân thường. Muốn tiến cung, nhất định phải có một cái tên một thân phận đủ cao quý, đủ danh nghĩa để được tiến cống cho Sở hoàng như một món quà liên minh chính trị.
Và Thục quốc chính là nơi để nàng xây dựng lại danh phận đó.
Một đêm trọ nơi biên giới Thục quốc, nàng vô tình cứu một người lạ mặt khỏi truy sát.
Người đó vô tình lại là Tam hoàng tử Thục quốc, bị các huynh đệ truy sát trong âm mưu tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Nàng ra tay đúng lúc, chỉ dùng một chiêu hồn thuật khiến địch nhân mộng mị ngã nhào, máu không kịp chảy đã chết lặng.
Tam hoàng tử thoát khỏi nguy hiểm say mê sắc đẹp nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại không dám mạo phạm. Ánh mắt nàng như xuyên thủng tâm can, vừa đẹp vừa đáng sợ, hắn liền hỏi :
“Cô nương là ai?”
Nàng lạnh lùng trả lời :
“Ta chỉ là một nữ tử vô danh trên núi xuống, sư phụ nay đã chết nên muốn xuống núi để sinh sống ".
Hắn ngơ ngẩn, nhưng lòng sinh kính nể, hắn liền đưa nàng về hoàng cung, tạm che chở dưới thân phận ân nhân cứu mạng, giấu biệt chuyện xuất thân của nàng.
Nhưng nàng thì rõ ràng hơn ai hết Thục quốc là bàn cờ, hoàng tử này chỉ là một quân cờ đầu tiên.
Dưới thân phận ân nhân cứu mạng Tam hoàng tử, nàng được đưa vào hoàng cung Thục quốc như một khách quý.
Nàng được ở trong Ngọc Phong Các nơi vốn chỉ dành cho nữ quyến vương thất và sứ thần quan trọng.
Hoàng đế Thục quốc ban đầu chỉ định gặp nàng cho có lệ. Nhưng sau buổi đầu diện kiến, ánh mắt vốn già nua, lạnh nhạt của ông lại sáng lên rực rỡ bởi nàng khá giống thanh mai trúc mã của ông ta khi trẻ, ông nhẹ nhàng hỏi :
“Ngươi là ai ?, dung nhan của ngươi thật giống cố nhân của ta ".
Nàng quỳ gối, giọng dịu nhẹ mà không mất khí độ:
“Thảo dân chỉ là một kẻ không nhà theo sư phụ sống trên núi từ nhỏ, nay sư phụ mất muốn mượn đất Thục quốc mà sống thôi ạ !”
Nàng không nói dối, nhưng cũng chẳng nói thật.
Những ngày tiếp theo nàng tham dự cung yến theo Tam hoàng tử, nàng không dấu diếm tài năng của mình, vì chỉ khi nàng nổi bật thì mới là vũ khí của kẻ khác.
Trong yến tiệc mùa xuân nàng tấu một khúc đàn khiến cả cung đình lặng im.
Trong hội thưởng hoa nàng vẽ một bức họa Long Uyển Sơn Hà khiến hoàng đế hết lòng khen ngợi, còn các quý nữ khác thì ghen ghét đố kỵ.
Nàng lại biết bấm độn chiêm tinh, có lần vô lần nhắc nhở việc hoàng đế nên tránh hành sự vào ngày Hắc Sát, đúng đêm hôm đó, tẩm điện của ông quả thật bốc hỏa.
Nàng đẹp như tiên, tài như họa, nói năng ôn nhu mà không mất cốt cách. Không một phi tần nào trong hậu cung có thể so bì.
Một đêm, Hoàng đế lặng lẽ gọi nàng đến ngự thư phòng.
Ánh nến chập chờn, giọng ông không còn vẻ đế vương mà dịu dàng như một người cha:
“Cô nương có từng nghĩ đến việc ở lại Thục quốc mãi mãi?”
Nàng cúi đầu, giấu nụ cười lạnh sau lớp khăn che mặt:
“Thảo dân vốn không dám vọng tưởng. Chỉ mong được một mái nhà, một tấm thân không lưu lạc.”
Thục hoàng thở dài:
“Trẫm tuổi đã cao, nữ nhi thì sớm mất, hậu cung lại không ai tâm đầu ý hợp. Nếu ngươi không chê trẫm muốn lập ngươi làm nghĩa nữ, ban cho phong hiệu Vân công chúa. Từ nay, là người của hoàng thất Thục quốc.”
Nàng quỳ rạp, nước mắt giả rơi:
“Thần nữ đội ơn Thánh thượng tái sinh!”.
Hoàng thượng bật cười nói :
"Còn hoàng thượng gì nữa chứ, con cứ gọi ta là phụ hoàng như tam nhi là được ".
Từ đó, nàng danh chính ngôn thuận trở thành “Vân Hy công chúa Thục quốc”
Triều đình không ai dám dị nghị. Ngay cả hoàng hậu Thục quốc cũng chỉ dám im lặng nuốt giận bởi Vân Hy công chúa chưa từng vượt giới, cũng chẳng cầu quyền.
Chỉ có Tam hoàng tử là ngày đêm trầm mặc hơn. Hắn biết ánh mắt nàng không bao giờ thực sự dành cho ai , hắn đã yêu nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhưng bây giờ nàng đã là hoàng muội của hắn, hắn có thể làm được gì khác nữa.
Từ khi Thục hoàng ban sắc phong Vân công chúa, danh tiếng nàng nhanh chóng lan khắp lục quốc.
"Vân Hy công chúa Thục quốc mỹ mạo khuynh thành, tài nghệ hơn người, lại được Thục hoàng yêu quý như châu ngọc trong lòng."
Tranh vẽ dung nhan nàng được các sứ thần vẽ tay mang về nước, khúc đàn nàng tấu được các thi nhân chép lại lan truyền khắp nơi.
Chỉ trong vài tháng, các hoàng tử từ Ngô quốc, Triệu quốc, cả Nam Chiêu quốc xa xôi lần lượt gửi thư cầu thân, hứa nguyện rước nàng về làm chính phi, thậm chí Vương hậu.
Nhưng tất cả đều bị Thục hoàng khéo léo từ chối. Trong lòng ông, nàng là một viên minh châu không dễ gì đem tặng người khác. Và ông cũng biết nàng chưa từng động tâm với bất kỳ ai.
Updated 36 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Bước đi đầu tiên đã thành công rồi
2025-07-17
6
Phạm Hà Phương
Bước đầu nàng đã thành công có một danh phận đàng hoàng
2025-07-19
1
Trang Thanh
Quá chuẩn luôn
2025-07-18
1