"Cậu Mãi Mãi Là Của Tôi"

"Cậu Mãi Mãi Là Của Tôi"

CHƯƠNG 1: CẬU NGỒI CHỖ NÀY LÀ SAI RỒI

Trường THPT Lâm Sơn – buổi sáng đầu tiên sau kỳ nghỉ giữa học kỳ. Không khí mát mẻ, cây điệp vàng rơi từng đợt nhẹ nhàng phủ kín sân trường. Mọi thứ dường như vẫn yên bình như mọi ngày
Cho đến khi cánh cửa lớp 11A1 bật mở, và một cái bóng lặng lẽ bước vào.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
“Xin chào lớp, đây là học sinh mới chuyển về từ thành phố.”
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
“Ngô Gia Khang.”
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Cậu con trai đứng trên bục với mái tóc đen rối nhẹ, ánh mắt sâu và lạnh đến kỳ lạ. Không cúi đầu chào, không mỉm cười
Gia Khang
Gia Khang
Chào , tôi là Gia Khang, vui khi được làm quen với cả lớp.
Cậu ta liếc mắt một vòng qua cả lớp… rồi dừng lại ở một người.
Trần Minh An, đang gục đầu trên bàn ngủ gật.
Gia Khang hạ bước, đi thẳng xuống dãy bàn giữa, dừng lại bên cạnh Minh An
Dù xung quanh còn nhiều chỗ trống, cậu lạnh lùng đặt cặp xuống bàn đôi cạnh cậu bạn vẫn còn đang mơ màng.
Gia Khang
Gia Khang
“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
– giọng nói không cảm xúc, nhưng lại khiến cả lớp bất giác ngừng thở.
Minh An ngước lên, còn chưa kịp tỉnh hẳn.
Minh An
Minh An
“Còn mấy chỗ kia trống mà.”
– cậu lơ mơ chỉ về phía cuối lớp.
Gia Khang không nói gì. Cậu... vẫn ngồi xuống bên cạnh.
Tiết học bắt đầu. Minh An liếc nhìn bên cạnh. Cậu không hiểu sao, trong tất cả chỗ, tên kia lại chọn đúng chỗ này. Cậu vốn ghét người lạ, càng không thích mấy kiểu “cool ngầu im lặng” mà phim hay tôn sùng.
Nhưng có một điều khó chịu hơn…
Gia Khang không hề nhìn bảng, cũng chẳng ghi chép. Mà ánh mắt, suốt cả tiết học, luôn thấp thoáng nghiêng về phía cậu.
Minh An bắt đầu thấy… lưng mình lạnh lạnh.
Ra chơi, khi các bạn xung quanh bắt đầu xì xào:
– “Ngầu dã man... nhưng nhìn nguy hiểm ghê.” – “Ủa mà sao ngồi cạnh Minh An nhỉ?” – “An với bạn đó quen nhau à?” – “Không đâu, An là kiểu không giao tiếp ai ngoài học thôi á.”
Gia Khang vẫn không nói gì. Cậu ngồi yên, tay nghịch một chiếc bật lửa nhỏ, mắt không rời khỏi An. Đến khi Minh An chịu không nổi quay sang hỏi:
Minh An
Minh An
“Cậu nhìn gì hoài vậy?”
Gia Khang
Gia Khang
“Cậu ngủ lúc cô gọi tên mình.”
– Gia Khang đáp, môi nhếch nhẹ.
Gia Khang
Gia Khang
“Tớ thấy... thú vị.”
Minh An cau mày.
Minh An
Minh An
“Gì cơ?”
Gia Khang
Gia Khang
“Lần đầu tiên thấy người ngủ mà vẫn đẹp đến mức gây mất tập trung cho người khác.”
Câu nói thốt ra tự nhiên, nhưng khiến tai Minh An đỏ bừng lên.
Minh An
Minh An
“Cậu bị gì vậy?”
– An quay đi, tim đập mạnh một cách vô lý.
Gia Khang nhìn cậu, thầm nghĩ:
Gia Khang
Gia Khang
Trong lòng:> Ừ, đúng rồi. Cậu ngồi chỗ đó là sai thật rồi. Vì từ giờ trở đi… Cậu sẽ không thoát khỏi tớ đâu.
— KẾT THÚC—
Tác giả
Tác giả
Chương 2: Cậu là thói quen của tớ mất rồi
Tác giả
Tác giả
Thank you các bạn đã ủng hộ truyện của mình nhé😊
Tác giả
Tác giả
Đọc xong truyện các bạn để lại cho mình 1 like chớ đừng đọc chùa nha tội mình:>
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play