🎋 Chương 1: Kiếp này tên Chúc Dao.
Tí tách! Tí tách!
Tiếng mưa như tiếng phách, từng nhịp từng nhịp gõ lên mái ngói lưu ly, gõ lên con đường lát đá xanh, khẽ ngân vang trong không gian ẩm lạnh một điệu khúc cổ xưa, dằng dặc và u buồn.
Nước mưa chảy thành dòng theo khe mái, tí tách rơi xuống bậu cửa, hòa cùng tiếng gió xào xạc lướt qua rừng trúc bạt ngàn bên ngoài, tạo nên bản hợp xướng mơ hồ giữa đêm tối. Trong ánh sáng mờ đục hắt ra từ ô cửa sổ, từng vệt nước loang dài trên bức tường trắng, nhòe như nét mực lem trên trang giấy chưa khô.
Từng giọt từng giọt mưa đánh khẽ vào mặt hồ, vẽ ra những vòng tròn lăn tăn. Thỉnh thoảng, lại có vài con cá nhỏ đỏ rực nhảy lên, như là nhầm mưa thành bọ, đớp hụt lại rơi tủm xuống hồ.
Nơi căn biệt viện nhỏ đơn sơ ấy, một nam tử nằm dài trên ghế lười trước hiên nhà, trên mặt úp quyển sách lớn, tiếng ngáy khò khè khe khẽ vang lên.
Meow~
Một con mèo trắng tròn trịa từ trong nhà đi ra, âm thanh nũng nịu ấy không hề phá vỡ sự tĩnh lặng, chỉ là chấm thêm một nốt tươi vui hơn cho bản nhạc êm đềm phía trước mà thôi.
Bộp—
Sách chợt rơi xuống, nam tử cũng giật mình ngồi dậy.
Huyền Trạch Uyên thoáng ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi lại ung dung nằm xuống trở lại. Con mèo nhỏ quen đường quen nẻo mà nhảy lên bụng hắn. Huyền Trạch Uyên mỉm cười, đưa tay xoa xoa bộ lông mịn như nhung của nó, " Ây dô~ Măng Trúc à, mi có phải là đói rồi không? "
Măng Trúc kêu meo meo, tựa như muốn đáp rằng: Ừ, đúng rồi đấy, trẫm đói rồi! Cẩu nô tài sao còn không mau đi nấu cơm cho trẫm ăn.
Huyền Trạch Uyên phì cười, véo véo má Măng Trúc, " Rồi~ Đi lấy đồ ăn cho mi~ À, đúng rồi, cho mi thêm đứa bạn này! " - Huyền Trạch Uyên nói rồi liền vung nhẹ tay, ngay lập tức, một con mèo khác xuất hiện. Là Giản Giản.
Măng Trúc nhìn thấy Giản Giản liền nhe nanh ra khè. Giản Giản cũng không vừa, lập tức khè lại.
Huyền Trạch Uyên phì cười, thả Măng Trúc xuống cho nó tự chơi, cũng mặc kệ vấn đề rằng liệu hai con mèo có choảng nhau hay không. Hắn đi vào bếp, khui hộp pate mèo đổ ra bát cho Măng Trúc rồi mở tủ lạnh tự lấy cho mình một que kem.
Măng Trúc ngửi thấy mùi thơm, liền tạm thời đình chiến, vội vã chạy vào ăn.
Huyền Trạch Uyên cũng kệ nó, đi ra nằm trở lại trên ghế lười, vừa ăn kem vừa vuốt lông Giản Giản và sắp xếp lại ký ức của mình trong kiếp này.
Kiếp này, hắn tên là Chúc Dao, năm nay 1.260 tuổi, là một cây trúc yêu.
Thế giới này có cả yêu và người cùng sinh sống. Nhưng, yêu tộc số lượng cực ít và luôn lẩn trốn, tự ẩn mình khỏi thế giới loài người, ngụy trang mà sống. Và Chúc Dao cũng vậy.
Yêu tộc thường phải có tu vi hơn trăm tuổi mới có thể hóa thành hình người, mà đại yêu ngàn năm như Chúc Dao thì lại có thêm skill tự điều chỉnh ngoại hình theo ý thích nên Chúc Dao bây giờ trông cũng chả khác một người chừng 25 - 26 tuổi là bao.
Vì là yêu, lại là một cái cây, thế nên Chúc Dao không có gia đình, mà hắn cũng chả để tâm lắm đến vấn đề này. Ngàn năm qua vẫn sống rất tự tại.
Và tất nhiên rồi, không ai là có thể mãi mãi tự do tự tại, vô ưu vô lo, nhất là những kẻ được sinh ra với gông xiềng kịch bản của Ti Mệnh Các.
Chả là đã sắp tới Trường Hàn Giáng rồi.
Trường Hàn Giáng, tiết khí mà 3 vạn năm mới có một lần. Đó là dạng thời tiết mà mùa đông sẽ kéo rất dài, trung bình một mùa Trường Hàn Giáng là mùa đông sẽ kéo dài khoảng 10 đến 15 năm, ngắn nhất là khoảng 5 năm, mà dài nhất thì thậm chí là còn có thể lên đến tận 70 năm. Và nhiệt độ có thể giảm đến tận -100°C.
Đối với yêu tộc hoặc là những bộ tộc có tuổi thọ dài và khả năng chống lạnh tốt thì đây chỉ là một mùa Trường Hàn Giáng, nhưng đối với những bộ tộc có tuổi thọ ngắn ngủi như là Nhân tộc thì đây chẳng khác nào là tận thế băng giá, cả thế giới đều biến thành một hầm băng khổng lồ.
Trường Hàn Giáng và Kỷ Băng Hà khá tương tự với nhau, nhưng khác biệt là, Kỷ Băng Hà sẽ kéo dài hàng triệu năm, có những cơn bão tuyết sẽ kéo dài từ năm này đến năm khác, con người căn bản là không sống nổi thậm chí là một số Yêu tộc khá yếu ớt cũng sẽ không sống nổi. Mà Trường Hàn Giáng chỉ là một mùa đông kéo dài, chỉ cần dụng tâm chuẩn bị một chút thì người phàm cũng có thể bình an vượt qua được.
3 vạn và 1.200, có thể thấy được rằng, Chúc Dao cũng chỉ là một yêu non trẻ, chưa trải sự đời. Thế nên, trong khi các trưởng bối yêu tộc khuyên nên bình chân như vại, mặc kệ sự đời cho thiên nhiên định đoạt thì hắn lại xắn tay áo đòi làm anh hùng trong cái lắc đầu ngao ngán của các lão yêu vài vạn tuổi.
Và tất nhiên rồi, không chỉ có Chúc Dao, những kẻ có máu anh hùng ấy trong yêu tộc cũng không ít. Thế là một đám yêu tập hợp lại với nhau, bàn cách cứu vớt chúng sinh. Và bọn họ đã nghĩ ra cách là, đến một ốc đảo, lập kết giới tránh rét và đưa con người, động vật và cả tiểu yêu đến đó để tránh rét khỏi kỳ Trường Hàn Giáng.
Nhưng hiện thực thì đều không như mơ.
Kịch bản không có nói rõ kết cục của đám anh hùng trẻ kia, chỉ nói rằng, Chúc Dao cuối cùng bị một gia đình mà hắn từng cứu phanh thây, chết rất thảm, chân thân là cây trúc của hắn cùng bị họ đốt lên để sưởi ấm. Có điều, bây giờ kịch bản còn chưa xảy ra, Trường Hàn Giáng còn chưa đến, thế nên câu chuyện này rốt cuộc sẽ đi đâu về đâu thì Huyền Trạch Uyên cũng không biết.
Hắn chỉ biết rằng, hắn tuyệt đối không phải là anh hùng. Thậm chí còn có thể là một tiểu nhân. Hắn ích kỉ. Hắn muốn sống. Hắn chả muốn cứu vớt ai cả. Sống một mình, đảm bảo cho cuộc sống của mình là đã đủ mệt lắm rồi.
Huyền Trạch Uyên đã sống quá nhiều kiếp, đã quá nhiều lần làm một " Chúc Dao " tràn đầy lòng nhiệt huyết ấy rồi lại bị chính kẻ mình liều mạng cứu lấy ấy tiễn về chầu ông bà. Vì thế, hắn đã sớm nguội lạnh với chủ nghĩa anh hùng, sống vì thiên hạ thương sinh rồi. Lại nói, Huyền Trạch Uyên bây giờ cũng chả còn mạnh mẽ như xưa, cái danh Cửu Huyền Ứng Long chỉ còn cái vỏ rỗng. Hắn còn chả tự lo nổi cho mình thì nào dám đòi cứu vớt ai. Vì vậy, hắn bây giờ chỉ sống cho chính mình.
Có điều, nói đến Trường Hàn Giáng ấy mà, cái mùa quễ này thật sự là rất lạnh đó. Tuy hắn bây giờ là yêu, nhưng yêu cũng biết lạnh nha. Hơn nữa, trời lạnh sẽ khiến cây lương thực không thể sinh sôi, gia súc khó lòng sống sót, vậy nên vấn đề lương thực dự trữ cần phải được sớm ngày chuẩn bị. Hưmmmm, bây giờ trước lúc Trường Hàn Giáng diễn ra, hắn cần chuẩn bị tốt nơi trú ẩn và lương thực dự trữ thôi~
Nói đến lương thực dự trữ ấy mà..... Huyền Trạch Uyên chui vào trong không gian tùy thân của mình, đứng nhìn hàng trăm nghìn kho lương thực khổng lồ sừng sững giữa thảo nguyên mênh mông. Rồi, muốn thịt có thịt, muốn gạo có gạo, muốn bánh ngọt cũng có luôn~
Này hắn ăn mười đời cũng chưa hết ấy chứ.
Huyền Trạch Uyên đã sống quá nhiều kiếp đã hiểu rõ sự khắc nghiệt của tận thế và sự thống khổ của chết đói. Đó là cái chết không dứt khoát, nó như một lưỡi dao cùn, cắt đi từng chút từng chút một sự sống của một sinh mệnh. Khiến cho người ta cảm nhận rõ sự sống của mình đang bị tước đoạt từng giây từng phút. Đau đớn sao? Không hẳn. Nhưng chắc chắn là dày vò tinh thần vô cùng.
Thế nên, mỗi khi có cơ hội là Huyền Trạch Uyên sẽ điên cuồng tích trữ lương thực, bỏ vào không gian tùy thân, dùng bùa chú để giữ cho lương thực dù có ngàn năm trôi qua cũng không hỏng. Và, chính là để chờ đợi một thời khắc như thế này đây.
Có điều, vẫn chưa có y phục để giữ ấm. Được rồi, đừng hỏi tại sao Huyền Trạch Uyên không tích trữ thứ này. Bởi vì, câu trả lời rất đơn giản, gu thời trang mỗi thời mỗi khác. Mà kẻ mê ăn diện, xem nhan sắc quý ngang mạng sống như Huyền Trạch Uyên thì không có chuyện mặc đồ lỗi thời. Hắn tính cả rồi, chỉ cần không đói, vậy thì việc mua y phục chỉ là chuyện nhỏ!
Chỉ là....
Updated 28 Episodes
Comments
Vọng Tiêu
hoàng thượng mèo /Facepalm/
2025-08-19
1
Vọng Tiêu
tiện lợi dữ
2025-08-19
1