🎋 Chương 2: Nghèo.
Chỉ là..... Huyền Trạch Uyên lật sổ tiết kiệm của Chúc Dao. Hay lắm! Đúng là một cây trúc! Bên ngoài xanh tươi mơn mởn, bên trong trống rỗng!
Huyền Trạch Uyên vuốt vuốt ngực, bình tĩnh, bình tĩnh nào Huyền Trạch Uyên. Trường Hàn Giáng còn chưa đến, theo tính toán chủ quan của hắn thì vẫn còn ít nhất là 10 năm nữa thì nó mới đến. Là 10 năm lận đó!
Cho hắn 1 năm thôi cũng đủ để hắn từ thằng tay trắng trở thành tỷ phú rồi. Mà 10 năm, đó chính là vẫn còn cơ hội để kiếm tiền. Kiếm tiền thôi mà! Hắn biết!
" Vân Giai! " - Huyền Trạch Uyên lên tiếng gọi.
Vân Giai nhanh chóng hiện thân, " Tôn thượng, ngài gọi ta~ "
" Ngươi ở nhà trông nhà, ta ra ngoài một chuyến. " - Huyền Trạch Uyên vừa nói vừa nhanh chóng mang giày, khoác thêm áo khoác.
" Vâng. "
" Buổi tối ta muốn ăn cá! Không ăn trứng! " - Huyền Trạch Uyên nói rồi liền nhanh chóng rời đi.
" Vâng. "
Ở trước cổng nhà có một trận pháp truyền tống, chỉ cần đứng vào giữa trận pháp, ấn nút một cái là sẽ lập tức có thể dịch chuyển đến một địa điểm nhất định nào đó đã được kết nối với trận pháp này.
Đây có thể xem như một dạng " công nghệ cao " riêng biệt đầy tiện ích của giới yêu ma quỷ quái như Chúc Dao. Các yêu quái không phát triển kỹ thuật điện tử như con người, nhưng lại tinh thông trận pháp, phù chú các kiểu. Bằng cách khắc họa trận văn đặc thù, kết hợp với việc dẫn dắt linh lực, bọn họ đã tạo ra hệ thống truyền tống nhanh. Nói dễ hiểu hơn thì là giống như cánh cửa thần kỳ của Doraemon vậy, chỉ là không thể vác đi khắp nơi thôi.
Hiện nay, hầu hết yêu ma quỷ quái sống ở nhân gian đều lắp đặt một trận pháp truyền tống trong nhà để thuận tiện di chuyển. Chúc Dao cũng không ngoại lệ. Vậy nên, dù hắn sống trong núi sâu, nơi chẳng có bóng người, nhưng chỉ cần một nút bấm là có thể lập tức vào thành phố.
Điểm liên kết là một nhà ga tàu điện ngầm cũ, bị giới yêu ma âm thầm cải tạo thành trạm trung chuyển giữa thế giới loài người và giới yêu quái. Nơi đây được bao phủ bởi một lớp kết giới dày đặc, khiến con người bình thường dù có đi ngang qua cũng sẽ vô thức bỏ qua, không nhìn thấy cánh cổng đặc biệt kia. Các yêu quái muốn vào thành phố phần lớn đều phải thông qua trạm liên kết này, sau đó mới phân tán đến các nơi khác.
Bước ra khỏi nhà ga, Huyền Trạch Uyên mở điện thoại, tra GPS tìm đến một công ty chứng khoán.
Kiếm tiền, muốn liều để được ăn nhiều thì thường có 3 hình thức: Đổ thạch, chứng khoán và xổ số.
Đổ thạch và xổ số may rủi quá lớn, cảm giác không khác đánh bạc là bao. Chỉ có chứng khoán là Huyền Trạch Uyên có cơ sở vững chắc về mặt kiến thức. Đùa, sống bao nhiêu kiếp rồi, từng không ít lần khuynh đảo cả nền kinh tế thì Huyền Trạch Uyên hắn sao mà không có bản lĩnh để kiếm chút tiền để mua áo quần chứ!
Hơn nữa, làm tài chính - chứng khoán còn có một cái lợi nữa là, hắn sẽ có cơ hội và nguồn lực để khảo sát doanh nghiệp, tìm kiếm được nguồn hàng hóa để tích trữ thêm.
Được rồi, Huyền Trạch Uyên thừa nhận là bản thân tham lam, dù đã có hàng trăm nghìn kho vật tư nhưng vẫn muốn tích trữ thêm. Nhưng hắn chính là đã quá sợ hãi việc bị đói khát rồi.
Hơn nữa, dù Huyền Trạch Uyên có cứng miệng đến đâu thì sâu trong lòng hắn vẫn có sự mềm yếu nhất định. Nếu một ngày nào đó, trong cơn bão tuyết gào thét, hắn mà nhìn thấy một người sắp chết đói thì hắn vẫn sẽ nổi lên một chút từ bi nho nhỏ mà chia cho họ một túi bánh mì chẳng hạn.
Huyền Trạch Uyên không xem đó là điểm yếu, mà là vì hắn cũng từng vô số lần khao khát có một người như thế xuất hiện. Vì vậy, tích trữ vật tư, cũng là tiền đề để hắn tự chữa lành cho bản thân năm xưa.
❀❀❀
" Rất vui vì hôm nay có thể gặp được cậu, ngày mai cậu liền có thể đi làm rồi. " - Người sếp nữ có vẻ ngoài thành đạt và chỉn chu mỉm cười đưa tay ra.
Huyền Trạch Uyên cũng mỉm cười, lịch sự bắt tay với đối phương rồi vui vẻ ra về! Ok! Vấn đề việc làm đã giải quyết! Với vị trí hiện tại, một tháng hắn có lương cứng là khoảng 3 vạn tệ, cộng thêm cả thưởng và hoa hồng, mỗi tháng có thể tăng lên đến 6 - 7 vạn. Còn tháng nào mà thắng đậm thì thậm chí còn có thể lên tới hơn 10 vạn.
Mà nè, các bạn nhỏ ngồi trước màn hình, đừng ảo tưởng về nghề này nha! Anh đây là sống qua cả trăm kiếp rồi, lăn lộn nát bét với nghề rồi thì mới nhảy lên được đẳng cấp này đấy! Đừng mơ mộng có chuyện dễ ăn. Miếng ăn dễ dàng thường là miếng pho-mát nằm trên bẫy chuột đấy! 😉
...
Bên ngoài trời đã tối, mà mưa vẫn xối xả. Huyền Trạch Uyên khẽ thở dài, đột nhiên muốn húp một bát canh nóng ngay lập tức quá. Nhưng nhìn lại ví tiền của mình bây giờ..... Haiizz, vài đồng bạc lẻ đủ để đi xe buýt trong 1 tháng thôi, vẫn là tiết kiệm một chút đi, tháng đầu đi làm là chưa có lương đâu! Về nhà rồi ăn.
Nói ra thì cũng tại Chúc Dao hết! Đại yêu ngàn năm gì mà rỗng tuếch thế không biết. Người ta ngàn năm là tích cóp gia sản đồ sộ các thứ rồi, còn hắn thì ngược lại, chỉ có càng càng rỗng. Hắn cũng chẳng có công việc ổn định, mỗi năm chỉ chờ tới mùa mưa liền đi đào măng, bán một lần là ăn một năm.
À, giải thích một xíu thì, cây trúc thuộc họ hòa thảo, nhóm cây này sinh trưởng theo cụm, và có một hệ thống rễ ngầm rất mạnh mẽ. Các chồi mới (măng) mọc lên từ những rễ ngầm này, chứ không phải từ hạt giống như nhiều loài cây khác. Vì vậy, cả cụm rừng trúc thực chất là những cây con mọc ra từ cùng một hệ rễ ngầm. Và cái rừng trúc lớn bên ngoài nhà của Chúc Dao ấy, kỳ thực chính là bản thể chân thân của hắn đấy.
Và mỗi năm Chúc Dao đều có hai mùa để mọc măng, là lúc chuyển giao giữa xuân và hạ, và lúc chuyển giao giữa hạ và thu. Đó là thời điểm độ ẩm cao nhất, phù hợp để mọc măng nhất ấy. Chúc Dao mỗi năm có thể mọc hai đợt măng, mỗi đợt đều có thể thu nhập được không dưới 10 vạn tệ.
Nói trắng ra thì, Chúc Dao kiếm tiền từ việc "bán thân" đấy!
Có điều, với số tiền "bán thân" ấy, vừa hay là đủ để chi trả cho một số tiện ích đời sống và mua phân bón để mùa sau mọc măng tiếp. Mà nột cái cây như hắn cũng chẳng cần ăn gì nhiều, cứ uống nước với hít khí trời thôi cũng đủ sống khỏe rồi. Thế nên, càng chả có động lực để kiếm tiền. Haaiiizz!!! Chán!!!
__________
P/S: Có một vấn đề nho nhỏ là TG này không gắn tag tận thế, dù rằng ở chương trước được mô tả như sắp tận thế tới nơi. Motif tận thế ở TG này sẽ không quá rõ ràng đâu. Công thụ chill dữ lắm, hết ăn rồi lại chơi thôi.
Vậy nên, iu đương là chính, tận thế gì đó là phụ. Còn ai thích motif tận thế đúng chất sinh tồn, chiến đấu thì từ từ, các TG sau sẽ có. 😊 Mà nè, công thụ ở TG này đáng yêu lắm á, nếu có thể thì đừng bỏ qua nha~
À, vì là có tag mỹ thực, vậy nên sẽ có nhiều đoạn miêu tả ẩm thực và nấu nướng chi tiết, đối với chế nào mà thích tiết tấu nhanh, drama dồn dập thì sẽ cảm giác truyện bị loãng và trì trệ nha. Nhưng, đây là đặc trưng của thể loại, tui thề là sẽ không cắt mấy đoạn miêu tả đồ ăn đâu~ 😂😂
Updated 28 Episodes
Comments
Vọng Tiêu
"bán thân" ông này phải bán trúc bán măng á/Facepalm/. Chúc Dao bán thân theo nghĩa đen luôn.
2025-08-19
1