Gió lùa nhẹ qua cửa sổ, mang theo mùi sương và hương đất mới ẩm. Trong căn bếp nhỏ xíu với sàn gỗ có vài chỗ bong tróc, tiếng nước sôi tí tách trong ấm trà. Dazai ngồi bên bàn, cằm chống lên tay, đôi mắt nửa khép.
Ango rót trà, động tác vẫn y như mười năm trước: cẩn thận, từng chút một, như thể nghi thức pha trà là cách duy nhất để anh giữ mình không rơi vào cơn hỗn loạn trong đầu.
Dazai
"Anh biết không, cái cách anh cầm ấm trà vẫn y hệt như hồi làm gián điệp cho tổ chức ấy."
Dazai khẽ lên tiếng, khóe môi cong cong.
Ango không ngước lên.
Ango
"Còn cậu thì vẫn lười biếng như ngày nào, chưa chịu rửa chén đúng không?"
Dazai bật cười thành tiếng. Tiếng cười ấy không quá lớn, nhưng đủ để khiến căn nhà nhỏ dường như ấm lên đôi chút.
Dazai
"Không thể trách tôi được. Lúc đó tôi là quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất của Mafia Cảng. Ai lại đi bắt một thiên tài làm việc nhà?"
Ango
"À, phải. ‘Thần đồng Quỷ’, người từng ký một bản kế hoạch tiêu diệt phe phản bội chỉ trong hai trang A4 mà khiến Boss Mafia Cảng khen ngợi hết lời."
Dazai
"Và sau đó tôi bị ông cáo già chết tiệt ấy phạt vì viết sai lỗi chính tả mười hai lần."
(tôi bịa cho kịch tính 🐧)
Ango không nhịn được mà khẽ bật cười. Dazai nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi bất ngờ.
Dazai
"Lâu rồi mới nghe anh cười."
Ango
"Không nhiều người khiến tôi muốn cười."
Ango nhấp một ngụm trà, giọng dịu hơn.
Ango
"Odasaku thì khác. Anh ta luôn khiến mọi thứ... nhẹ đi."
Dazai không nói gì. Một lúc lâu, anh mới quay đầu nhìn ra khung cửa sổ.
Dazai
"Nếu Odasaku còn sống... có lẽ anh ấy đã trở thành nhà văn thật thụ rồi."
Ango
"Không, là chủ tiệm sách."
Dazai
"Coi như giống nhau đi"
Ango nhếch môi
Ango
"Mỗi lần nói chuyện với tôi, cậu ta lại đổi nghề. Có lần còn bảo muốn làm thầy giáo dạy văn cho trẻ con cơ."
Dazai
"Cũng đúng mà nhỉ?"
Dazai
"Odasaku thích trẻ con mà"
Rồi Dazai mỉm cười nhẹ.
Dazai
"Đúng là Odasaku. Lúc nào cũng mơ những thứ bình yên đến khó tin."
Cả hai cùng rơi vào im lặng một lúc. Nhưng đó không phải là sự im lặng khó chịu. Nó giống như một phút lắng đọng giữa hai người từng đi qua hàng ngàn trận mưa đạn, giờ đang ngồi trong ánh nắng yên lành, gói ghém lại quá khứ.
Dazai
"Ango"
Dazai lên tiếng, nhẹ bẫng
Dazai
"Anh có từng hối hận vì sống sót không?"
Ango không trả lời ngay. Anh đặt ly trà xuống, ngón tay siết nhẹ.
Ango
"Tôi từng nghĩ mình nên chết ở Yokohama, cùng với quá khứ. Nhưng rồi tôi gặp lại cậu, sống sót sau mọi thứ, vẫn mang ánh nhìn như thể muốn chết đến nơi"
Anh thở ra, như trút một khối u sầu.
Ango
"Tôi nhận ra... có lẽ tôi còn sống là để giữ một phần của những người đã rời đi."
Dazai lặng lẽ nghe. Trong mắt anh, không có nước. Nhưng có điều gì đó mềm đi rất rõ.
Ango
"Vậy còn cậu?"
Ango hỏi ngược
Ango
"Giờ sống thế này... cậu thấy sao?"
Dazai nhún vai
Dazai
"Buồn tẻ. Nhưng mà dễ chịu. Tôi vẫn không nhớ rõ mình đã ngủ bao lâu, hay chuyện gì xảy ra trước đó. Nhưng khi thức dậy, thấy anh đang pha trà, tôi lại thấy... như chưa từng rời đi."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trà loãng. Ánh nắng sớm nhảy nhót trên nền nhà, tạo thành những đốm sáng lấp lánh.
Trong khoảnh khắc đó, Dazai nghĩ, có lẽ "bình yên" không phải là điều gì quá xa vời.
Nó chỉ đơn giản là một buổi sáng thế này, với ánh nắng đủ nhẹ để không chói mắt, và một người bạn cũ vẫn còn ở đây, ngồi cùng bàn, kể về ngày xưa họ từng là ai.
Cuộc sống mới vẫn còn nhiều lạ lẫm. Nhưng giữa những tách trà và ký ức cũ, Dazai bắt đầu học cách sống lại lần nữa.
Comments
ká thu 🐟
:33
2025-07-25
1