Quên [2]

Chú Thích: “——“ => Dãy ngăn cách hồi ức với hiện tại
Cp chính: CHNDTH x CHXHCNVN Cp phụ: Không có Thể loại: Sủng văn, cổ đại, mất trí nhớ, 1x1, không H [đã sửa] -Lữ trong Đạo Lữ: Vợ / Chồng (giống phu,thê) Án Văn: Việt Nam trúng thuật, bị mất trí nhớ tạm thời. Kế hoạch “dụ thỏ vào hang cọp” lần hai của Trung Quốc bắt đầu. Độ Dài: 6 Chap [đã sửa]
—————————
NovelToon
⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅
Sáng hôm sau. Trời lấm tấm mưa rơi
Kinh thành tỏa một vầng sương mỏng như lụa. Ánh mai xuyên qua song cửa, khẽ vẽ lên chiếu hoa một tấm thảm vàng nhạt. Hoa ngọc lan sau tường còn đọng sương, hương thoang thoảng len vào giấc mộng của kẻ thức giấc.
Việt Nam hé mắt, môi còn ngậm mơ màng. Xung quanh chỉ có tĩnh lặng và hương trầm sót lại sau màn đêm. Rồi có một mùi hương thoang thoảng xộc thẳng lên mũi Y, thanh thanh mà cũng có chút ngọt nhẹ.
Mùi Cháo đậu xanh nấu cùng ý dĩ — Việt Nam bỗng nhớ ra món ăn này
Y ngồi bật dậy, ánh mắt thoáng hoảng, rồi nhìn sang góc bếp nhỏ bên khuê phòng. Có tiếng nước sôi – tí tách, ấm áp như nhịp tim.
Gian bếp trong điện phụ vốn ít người lui tới, nay lại vang lên tiếng nước sôi tí tách, mùi hương đậu xanh cùng ý dĩ bốc lên nhè nhẹ. Trung Quốc xắn tay áo, tay khuấy nồi cháo đều đặn, mắt chăm chú như đang đọc một thiên kinh, không hề lơ đãng.
——
Y không còn nhớ gì — không nhớ những đêm từng say men rượu hắn ủ, không nhớ những lần giận dỗi vì hắn bỏ bê cơm nước, không nhớ mỗi sáng đều ôm chăn chạy đến bếp chỉ để ăn một bát cháo hắn nấu…
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
“Ngươi từng là đầu bếp của ta à? Làm sao có thể hiểu rõ khẩu vị ta như vậy?”
– Y từng hỏi, ngơ ngác đến đáng thương.
Hắn luôn chỉ cười, không đáp. Nhưng trong lòng thầm nhủ: “Vì ta luôn muốn tìm hiểu thế giới…”
——
Nhưng hôm nay, hắn lại muốn nấu một lần nữa — không vì lời hứa nào, chỉ vì tim hắn chưa từng ngừng vì y mà nhói.
Trung Quốc cho chút đường phèn vào nồi, rồi nhỏ lửa, lấy tay khuấy theo vòng tròn như thói quen cũ. Trong nồi, đậu đã mềm, ý dĩ đã nhừ, nước chuyển màu ngà ngà, toả hương thơm thanh khiết.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ngày trước, ngươi từng nói: “cháo phải do chính tay ta nấu thì mới ngon, người khác nấu, ngươi đều không chịu ăn…” //– Hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ như đang nói với những cành hoa ngoài hiên.//
Đến khi cháo sánh lại, hắn múc ra bát sứ men ngọc, thêm chút hạt sen nghiền mịn, rồi bưng đến bên giường. Việt Nam đã tỉnh, đôi mắt trong suốt nhìn hắn không chớp.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ngươi… nấu à?
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ừ. Thử xem.
Việt Nam cầm thìa, múc một muỗng nhỏ. Cháo tan nơi đầu lưỡi — vị ngọt vừa đủ, thơm thanh, không hề ngấy. Có gì đó rất quen, như đã từng ăn qua vô số lần, từng gắn liền với những buổi sáng mùa thu có nắng nhạt ngoài hiên.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Rất hợp miệng. // y nói nhỏ // - không biết vì sao.
Y tặc lưỡi khe khẽ, mời hắn ngồi cạnh. Hai người chung mâm - một ăn một ngắm. Trong chốc lát, trúc sau sân lay động nhẹ, rừng vắng như đồng cảm.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ta cứ nghĩ… mình không ăn nổi cơm ngon, thức ngon.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
//y thì thầm// - nhưng… khi ăn cùng ngươi, mọi thứ đều vừa.”
Việt Nam nhìn hắn, hơi ngẩn người. Một nhịp trôi qua, y lại hỏi:
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Nếu là ta trước đây… chắc cũng thích món này lắm? Và bây giờ chắc cũng vậy?
Trung Quốc - Hắn chỉ ngồi đó ngắm nhìn Y một hồi rồi mới nhàn nhạt đáp lại y bằng âm giọng hơi khàn do bệnh cũ nhưng không thể giấu nổi sự dịu dàng bên trong
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ừ. Ngày nào cũng đòi ta nấu, không cho ai khác ăn ngoài ngươi. //– Giọng hắn rất nhẹ.//
Ánh mắt y thoáng rơm rớm. Bao nỗi lưu luyến của đêm qua, những mảnh kí ức mơ hồ về một “người bếp” cũ kỹ bất chợt dội về. Nhưng y chỉ khẽ gật đầu, cầm bát cháo, đặt muỗng xuống, rồi múc thêm một thìa, cho vào miệng.
Cháo tan dần trong miệng, vị ngọt thanh, dịu dàng như tiếng thì thầm giữa sương mai.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ngọt thật, //y nói// - Và cũng…rất quen
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
//Hắn mỉm cười, tay chìa chút mật ong rừng// - Muốn thêm không?
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
//Y lắc đầu.// - Chỉ… vừa đủ.
Gió mai khẽ lay rèm, ánh sương lung linh trên mái tóc y. Hắn đứng sau y, nhẹ đặt một tay lên vai – hơi ấm truyền đến, làm y không dám quay người.
———
Buổi chiều hôm ấy, hắn dìu y bước ra ngoài hiên. Ánh nắng rọi xuống bậc đá, vàng nhẹ như nụ cười ai vừa ngủ dậy. Y ngồi dưới mái hiên, nhìn xa xăm. Trúc lay theo gió, bóng đổ lấp loáng như sóng nước, chập chờn phủ lên vai áo y màu xanh nhạt.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Cảnh này… //— y khẽ nói// - Có chút hệt giống như trong mộng.
Trung Quốc quay sang, ánh mắt khựng lại.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Mộng? Như thế nào cơ?
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
//Y nheo mắt, cố nhớ//. - Một cánh rừng. Mưa lớn. Ai đó ôm ta chạy, áo choàng ướt sũng. Không thấy mặt, nhưng… rất ấm.”
Hắn trầm lặng thật lâu. Trong lòng, từng lời từng chữ như lưỡi dao cùn quét lại vết thương cũ.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Là thật….
——
Trời đêm hôm ấy như vỡ òa. Mây vần vũ, mưa như thác đổ, từng nhát sấm cứa vào bầu trời như lưỡi dao bạc.
Ở nơi giáp giới, giữa rừng rậm tối đen không ánh đèn, Việt Nam trúng cổ trận, nội tức hỗn loạn, máu chảy từ khóe môi không ngừng. Mạch đập rối loạn, hơi thở yếu dần – như ngọn đèn dầu lay lắt giữa gió dữ.
Trung Quốc lúc đó từ trong quân trướng lao ra, áo chưa kịp khoác đầy, chỉ kịp mang theo áo choàng dày. Hắn không nói một lời nào, cũng chẳng màng có bao nhiêu bẫy rập hay địch mai phục – chỉ một mực lao vào mưa gió, tìm người bằng hơi thở và linh cảm máu thịt.
Khi tìm thấy Việt Nam ngã gục bên gốc cổ mộc – mặt trắng bệch, môi run rẩy – hắn khụy gối xuống, siết y vào lòng như ôm cả thiên hạ đang vỡ vụn.
Y khi ấy không còn tỉnh táo, chỉ thì thầm được một câu ngắn:
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- “L-Lạnh quá…T-Trung Quốc…Ta…”
Hắn không trả lời. Chỉ ghì chặt lấy thân thể run rẩy ấy, ôm y vào lòng, choàng áo choàng ướt sũng qua vai, rồi bế lên – từng bước rút khỏi cổ trận như đi qua địa ngục.
Mưa táp vào mặt hắn, bùn đất bắn tung dưới chân. Mỗi bước đi là một vết thương, là một vết cắt. Nhưng hắn không dừng, không nói, không oán – vì trong tay hắn, là người hắn không thể mất.
Suốt dặm dài trong đêm mưa ấy, chỉ có tiếng thở nặng nhọc, tiếng tim đập, và một câu lặp đi lặp lại nơi ngực hắn:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
“Đừng ngủ… đừng ngủ… Ta đưa ngươi về nhà…”
“Chúng ta về nhà…”
——
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Là thật ư?
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ừ. Hôm ngươi trúng cổ trận, trời mưa lớn. Là ta bế ngươi chạy từ biên giới về đây.
Y quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như có một đốm lửa rất nhỏ đang lặng lẽ cháy lên.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ta là người đã luôn ở bên ngươi. //hắn tiếp tục — đáp chậm// - Trước cả khi ngươi quên.”
Không gian bỗng chùng xuống. Tiếng gió thổi qua, cuốn một chiếc lá nhỏ bay xuống bậc đá. Y nhìn chiếc lá, không hiểu sao lại thấy nơi ngực hơi thắt lại. Rất khẽ. Rất đau. Nhưng không rõ vì điều gì.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ngươi thật tốt với ta.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Vì ngươi đáng được như thế….//Hắn thấp giọng hơn như sợ người kia nghe thấy// - Và cũng là…tâm can của ta…
Y im lặng, ngón tay siết nhẹ mép tay áo. Có một điều gì đó đã lạc mất trong mình. Y không biết là gì, cũng không biết nên tìm lại hay buông bỏ. Chỉ biết, trong tĩnh mịch giữa trưa nắng, bên người ấy… y không cảm thấy cô độc.
Lần đầu tiên kể từ khi mở mắt, y có cảm giác… mình thuộc về nơi này.
——————
—Tiểu Kịch Trường—
Một hôm sau khi nhớ lại hết, Việt Nam hí húi trong bếp hồi lâu. Trung Quốc bước vào, suýt trượt chân vì sàn ướt: “Ngươi… làm gì thế?” Việt Nam ngoảnh lại, cười rạng rỡ, má hơi lấm bột: “Nấu cháo cho ngươi!” Một khắc sau… Trung Quốc cầm bát cháo đen thui, mặt không biểu cảm: “…Ngươi bỏ gì vào đây?” Việt Nam nghiêm túc: “Ta nhớ ngươi thích đậu xanh ý dĩ, lại muốn thêm long nhãn, gừng, mật ong và… một ít muối.” Trung Quốc ho khan: “‘Một ít’ nghĩa là nửa hũ?” Việt Nam trừng mắt: “Không được chê! Năm đó ta mất trí ngươi vẫn ăn cháo ta thổi nguội từng thìa, giờ ngươi ăn hết đi!” …Cuối cùng Trung Quốc ăn hết thật. Đêm ấy hắn nằm mộng, miệng cứ thì thào: “Ngọt quá… ngọt đến đau lòng…”
—————————
Tác giả nửa mùa ❤️‍🩹
Tác giả nửa mùa ❤️‍🩹
-Tuỳ hứng nên sẽ có một đoạn phiên ngoại ngắn ở cuối chương
Tiểu kịch trường sẽ không chia thoại
Hot

Comments

౨ৎ𝑩𝒐𝒏爱

౨ৎ𝑩𝒐𝒏爱

Này mà làm thính thì khối người đổ=))

2025-07-23

3

𝙏𝙤 𝙇𝙖 𝙍𝞐𝞤min☀️

𝙏𝙤 𝙇𝙖 𝙍𝞐𝞤min☀️

_Bụng TQ ổn không ta 😦

2025-07-23

3

𝙏𝙤 𝙇𝙖 𝙍𝞐𝞤min☀️

𝙏𝙤 𝙇𝙖 𝙍𝞐𝞤min☀️

_Ngọt thía 🙊

2025-07-23

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play