Quên [3]

Cp chính: CHNDTH x CHXHCNVN Cp phụ: Không có Thể loại: Sủng văn, cổ đại, mất trí nhớ, 1x1, không H [đã sửa] -Lữ trong Đạo Lữ: Vợ / Chồng (giống phu,thê) Án Văn: Việt Nam trúng thuật, bị mất trí nhớ tạm thời. Kế hoạch “dụ thỏ vào hang cọp” lần hai của Trung Quốc bắt đầu. Độ Dài: 6 Chap [đã sửa]
—————————
NovelToon
✧・゚: *✧・゚:*
Trời lập thu, sương mù dày đặc phủ kín lối nhỏ bên hồ Tây. Vầng trăng khuất bóng đám mây nặng hạt, màn đêm u ám càng được tô đậm bởi tiếng mưa nhè nhẹ hòa lẫn tiếng côn trùng kêu rả rích. Trong tẩm điện Ngọc Cảnh, rèm lụa xanh ngọc run rẩy, gió lạnh theo khe hở uốn lượn khắp gian phòng.
Việt Nam nằm bạnh ra giữa đệm gấm, nét mặt nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Hơi thở y khó nhọc, từng làn sốt cuộn lên qua làn da mỏng, đổ mồ hôi lạnh khắp vầng trán. Y có linh cảm không ổn, nhưng cố gắng không gọi một ai để giữ sĩ diện “công tử phong lưu” bao năm qua — Chẳng biết cái biệt danh này từ đâu nữa, Y tự nhớ ra mà thôi. Mắt y lim dim, cánh mi rung rinh như chim sắp mất cánh.
Thái y đã rút đi từ chiều, để lại vài vị thuốc thang và lời dặn:
Thái Y: - Cổ khí tái phát… tâm hải bị nhiễu…//—lão thái y lắp bắp//, - Nếu không trấn ngay, có thể tổn thương hồn phách…
————
Trăng đã lặn tự bao giờ, chỉ còn đêm lặng thinh như chiếc lọng khổng lồ úp xuống tẩm điện, kéo dài những nỗi bất an âm ỉ trong lòng người.
Trung Quốc ngồi bên mép giường, lòng bàn tay không ngừng xoa dịu trán nóng bừng của Việt Nam. Hắn đã đổi ba lượt khăn lạnh, nhưng thân thể y vẫn hừng hực như lửa đốt.
Hô hấp ngày một yếu dần, mạch tượng hỗn loạn, cơ hồ như đang bị thứ gì đó trong thân thể giày vò đến tan nát.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ngươi đừng dọa ta…— //Hắn cúi người, giọng khàn hẳn//. - Việt Nam, tỉnh lại, được không…?
Tách…tách…
Hắn khóc…Vì ái nhân hắn…
Việt Nam rên khẽ một tiếng, đôi mày nhíu chặt như cố kháng cự điều gì. Mồ hôi túa ra, làm ướt cả vạt áo lót. Trái tim Trung Quốc như bị ai bóp nghẹt. Hắn chưa từng thấy y yếu đến thế, cũng chưa từng thấy chính mình tuyệt vọng đến vậy.
Đêm đến, chính hắn là người gọi gấp ba vị ngự y đến, sắc mặt sa sầm như áp khí trước giông bão. Nhưng tất cả chỉ cúi đầu nói:
Ngự Y: - Thể trạng Hoàng Hậu bị nhiễm nội hàn rất nặng, lại từng bị phá khí mạch, e là bị có trúng cổ trận mới đây
Ngự Y: - Nay bệnh cũ tái phát, chỉ e không thể áp chế bằng dược thông thường…
Một câu “trúng cổ trận mới đây”, như con dao rạch toang hồi ức mà hắn đã gắng phong kín sau đêm ấy…
——
Đêm trước, giữa vùng giao tranh phía Tây, làng chài nhỏ nơi y trú đóng bất ngờ bị mai phục. Trận pháp quỷ dị giăng như cánh nhện bao quanh thôn xóm, tiếng la hét, khói đen, cả tiếng trẻ con khóc hòa cùng tiếng binh đao vang dội bốn phía.
Việt Nam khi ấy chỉ là một công tử phong lưu, chưa thấm chuyện đời được phong lên làm Hoàng Hậu của hắn, thân còn mang ấn phong huyết mạch, chưa hoàn toàn giải trừ cấm chế. Vậy mà vẫn cắn răng xuất trận, đơn thương độc mã lao thẳng vào tâm trận, thân kiếm đỏ máu, áo rách tả tơi.
Hắn đến khi mọi thứ đã gần tan hoang.
Chỉ thấy Việt Nam gục bên rìa trận pháp, cạnh gốc cây thụ, y phục nhuộm đỏ, mắt nhắm nghiền, sắc môi nhợt đến độ gần như trong suốt. Mạch tượng yếu đến mức tưởng như không còn, chỉ còn một vệt máu tràn ra khóe môi, tình trạng hảo nguy
Hắn đã lao vào trận pháp đó, mặc kệ cả tiếng hô ngăn cản của thị vệ.
Vì y mà bị trúng hai kiếm, vẫn không đổi lấy được một lời tỉnh táo.
Vì y mà ngồi ba ngày ba đêm bên giường ở điện chăm sóc, canh giữ, chờ cơn mê tỉnh lại.
Khi ấy, chính là lần đầu tiên hắn gọi y bằng một giọng nói run rẩy, khàn khàn chưa đựng sự ân hận lẫn mòng mỏi
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- “Việt Nam, cầu ngươi đừng xảy ra chuyện gì… Đừng ngủ nữa…tỉnh lại đi”
“Tỉnh lại đi…Đừng bỏ ta…”
——
Tiếng thở dốc cắt ngang hồi tưởng. Việt Nam nắm lấy tay áo hắn, móng tay siết sâu, môi mấp máy, như muốn nói điều gì. Trung Quốc cúi xuống, kề sát tai y:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Là ta, đừng sợ, ngươi không cần nói gì cả.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ta ở đây…
Thế nhưng y lại khẽ gọi, nhẹ như tiếng mèo kêu, tiếng thều thào mà đẫm nước mắt:
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Đừng rời bỏ ta…
Trung Quốc gần như chết lặng. Câu nói ấy… chính là câu mà năm xưa y từng gọi hắn trong vô thức, trong cơn mê loạn giữa lằn ranh sinh tử.
Việt Nam khẽ mở mắt. Ánh nhìn mờ nhòe, tựa hồ đang lạc lối giữa mê cung ký ức.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ta… ta thấy khói… thấy máu… thấy ngươi… bế ta đi…
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Lúc ấy…đau…rất đau…và cũng rất lạnh…
Giọng y ngắt quãng, lời nói như dao cứa vào lòng Trung Quốc. Đó là ký ức mà hắn từng muốn chôn vùi, vì nó khiến hắn nhận ra bản thân yếu đuối đến chừng nào khi chẳng thể bảo vệ được người mình yêu
Bàn tay hắn run lên, nhưng vẫn cố giữ giọng thật nhẹ:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Không sao, không sao…Mọi chuyện đã qua rồi, ta ở đây với ngươi rồi…
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Hãy để nó cuốn theo sự lãng quên…Có ta ở đây…Nguyện bảo vệ ngươi
Việt Nam không nói gì, chỉ vươn tay, run rẩy chạm lên gò má hắn. Đôi mắt y lặng như hồ thu, mang theo một điều gì đó mơ hồ — như cảm giác quen thuộc, như chút tin tưởng bản năng đã từng khắc ghi từ rất lâu.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ngươi… là ai trong đời ta?
Câu hỏi ấy như một vết cứa.
Trung Quốc khựng lại, rồi chậm rãi siết lấy tay y, đưa lên môi khẽ hôn nhưng vẫn không nói gì, nhưng long lại đứng ngồi không yên.
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- “Là người nguyện một đời không rời xa ngươi. Nếu được gọi một cái tên… thì là: đạo lữ.” // Hắn nghĩ rồi khẽ cười nhẹ //
Ánh trăng tàn, mỏng như một tấm lụa bạc, hắt xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Việt Nam. Ánh sáng ấy dịu dàng len qua rèm ngọc mỏng, soi lên đôi mắt sâu thẳm đang nhìn hắn, phản chiếu hàng ngàn nỗi nhớ chưa từng gọi thành tên.
Mỗi đường nét trên khuôn mặt ấy đều như khảm vào một giấc mộng dài, từng tia sáng mờ ảo đều trở nên dịu dàng quá đỗi dưới ánh nhìn ấy.
Đôi mắt y nhắm lại, hàng mi khẽ rung như cánh ve cuối hạ. Đôi môi nhợt nhạt hé mở, từng chữ cất lên như gió thoảng qua tim người:
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ngươi… rất quen. Rất giống một giấc mộng dài mà ta từng mơ suốt lúc trong cơn mê sảng.
Giọng y khàn, đứt đoạn, nhưng lại nhẹ đến mức khiến cả thế gian như lặng đi một nhịp. Có điều gì đó rất cũ, rất mềm, rất lặng lẽ trong câu nói ấy — như một bản tình khúc đã ngủ quên từ lâu, nay bất chợt được hát lên từ sâu trong tiềm thức.
Trung Quốc cúi người, chậm rãi nghiêng trán mình kề vào trán y. Khoảnh khắc ấy, hắn không nói gì vội, chỉ để hơi thở chạm vào nhau, để tim lồng ngực truyền sang tim ngực bên kia một chút bình yên.
Khi lên tiếng, giọng hắn nhẹ như gió, nhưng dứt khoát như lời thề khắc cốt ghi tâm:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Nếu là mộng, ta nguyện cùng ngươi mộng đến bạc đầu. Còn nếu là thật… ta sẽ vì ngươi mà giữ mãi một đời.
Tuy câu nói hơi lạc quẻ nhưng lại tạo hơi ấm. Khoé mắt Việt Nam khẽ ươn ướt. Y không khóc, nhưng có điều gì đó đang lặng lẽ tan chảy sau lớp mi dài ấy — như một lớp băng trong tim vừa rạn ra dưới nắng mai.
Y khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy rất nhẹ, nhưng đủ khiến tim Trung Quốc thắt lại. Như hoa quỳnh chỉ nở khi đêm lặng, như ánh trăng rơi trên mặt hồ tĩnh, nụ cười của y làm tan đi mọi bão giông, làm dịu cả cõi lòng xót xa đã chờ đợi quá lâu.
Hơi thở của y vẫn mong manh, tựa như chiếc lá cuối thu sắp lìa cành. Nhưng trong ánh mắt ấy, đã có tia sáng le lói — như bình minh sắp rạng sau một đêm dài trăn trở.
———————
Trời dần hửng sáng.
Ngoài song cửa, sắc xanh mờ của trời sớm hoà cùng tiếng chim hót đầu cành. Gió sớm khẽ lùa qua rèm, đem theo mùi cỏ sương và chút hương mai còn đọng lại từ đêm trước.
Trung Quốc quay người, bước ra ngoài điện, rồi trở lại với một chén cháo còn nóng. Mùi gạo mềm quyện cùng chút gừng non thoang thoảng tỏa ra, dìu dịu như hương thơm trong kí ức cũ.
Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa bát cháo đến bên môi y. Giọng nói cũng ấm như làn hơi phả ra từ bát cháo kia:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Ăn một chút nhé. Ngươi đã chưa chạm gì vào miệng từ hôm qua rồi?
Việt Nam đón lấy, bàn tay hơi run nhưng vẫn cố giữ vững. Y đưa mắt nhìn hắn, môi cong nhẹ thành một nụ cười mỏng như sương mai:
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Tự tay ngươi nấu sao?
Trung Quốc khựng lại một thoáng. Hắn gãi đầu, ánh mắt bối rối như thiếu niên mới biết yêu:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Không phải ngươi từng nói, người khiến ngươi rung động nhất là người biết nấu cháo cho ngươi lúc ốm sao?
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Với cả, trước giờ ngươi ăn cũng là đồ do ta đích thân nấu. // hạ thấp giọng //
Việt Nam bật cười khẽ. Tiếng cười mảnh như tơ, lại khiến lòng Trung Quốc rung lên một hồi ngân dài. Hắn cảm giác cả một đêm dài canh chừng, từng giọt mồ hôi, từng lần thay khăn — tất cả đều đáng.
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Lẽ nào ta từng nói thế?” // Y nghiêng đầu, ánh mắt vẫn còn chút trêu ghẹo.//
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Không nói… nhưng đã từng viết trong nhật ký.” // Hắn chậm rãi đáp //
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Ngươi… đọc lén sao?
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Không chỉ đọc… // Trung Quốc cười, đưa ngón tay chạm nhẹ lên trán y, khẽ ấn nhẹ // - …còn thuộc lòng.
Y nhìn hắn một hồi, như đang nghiền ngẫm câu nói ấy. Rồi bất ngờ hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng ánh nhìn sâu như đáy hồ:
CHXHCNVN / VIỆT NAM
CHXHCNVN / VIỆT NAM
- Vậy còn ta? Ta có từng viết gì về ngươi không?
Trung Quốc hơi cúi đầu, nụ cười thoáng hiện như ánh sáng rơi qua kẽ lá:
CHNDTH / TRUNG QUỐC
CHNDTH / TRUNG QUỐC
- Chỉ một dòng thôi… nhưng đủ để ta nhớ suốt đời: “Nếu có người khiến lòng ta thường an tĩnh mà lại rối loạn với nhiều xúc cảm giữa muôn trùng vạn vật, thì chỉ có thể là Hoàng Thượng…Chính là Hắn.”
Trái tim Việt Nam như bị một sợi dây vô hình xiết nhẹ, đập loạn. Y khẽ đưa tay lên che mắt, che luôn cả nụ cười đang nở rộ nơi khoé môi. Giữa buổi ban mai đầu hạ, khi ánh nắng còn chưa đủ vàng, có một niềm dịu dàng lan ra từ khóe môi ai đó — làm cho trời cũng bỗng ấm hơn.
Bát cháo vẫn còn nóng.
Mà trái tim cũng đã dịu đi.
“Dẫu trí mờ hư, tâm khảm vẫn còn lưu dấu một người…”
“Ngọc có thể mòn, đá có thể vỡ… song tâm ý từng trao, há lại tan theo bụi lãng?”
——————————
—Tiểu Kịch Trường—
Việt Nam // mím môi // : - Cháo nhạt. Trung Quốc // dừng tay, hơi nghiêng đầu nhìn y // : - Nhạt? Không phải hôm qua ngươi bảo ngán mặn sao? Việt Nam // quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng lầm bầm // : - Ta đâu có bảo ngươi bỏ luôn muối? (Cấp Báo: Tiểu tổ tông đang muốn gây sự!!!) Trung Quốc // thở dài, bưng bát cháo đi, vừa quay vừa khẽ nói // : - Ừ, vậy để ta đi thêm một chút “tình cảm” vào… Việt Nam // giật tay áo hắn giữ lại //: - Không cần. Ngươi ngồi xuống. Trung Quốc: - Hử? Việt Nam // khẽ cúi đầu, thì thầm như sợ chính mình nghe thấy //: - Được ngươi nấu cho… Có ngươi ngồi bên, cháo nhạt cũng không sao. Trung Quốc // trái tim bị đánh trúng một kích chí mạng!!! // : - … Ngươi… vừa rồi có phải… thả thính ta không? Việt Nam // che mặt bằng tay áo, đôi tai đỏ bừng // : - Câm miệng. Ăn đi. Trung Quốc // lén cong môi cười, xúc một muỗng cháo thổi nhẹ, đưa đến môi y // : - Cháo nhạt thì thôi… ngươi chỉ cần ăn. - Mặn ngọt, để ta nếm giùm cả đời là được…
—————————-
Tác giả nửa mùa ❤️‍🩹
Tác giả nửa mùa ❤️‍🩹
Buồn ngủ vl, học hè mệt vcl
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play