[Rhycap] Nơi Hai Ta Thuộc Về
Nó Không Phải Là Em!!
Chiếc tàu phủ bụi đứng yên lặng như một xác chết bị bỏ quên.
Cách cửa tự động bật mở, kèm theo tiếng gió lùa lạnh buốt. Bên trong không có đèn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin lấp ló, phản chiếu một cái bóng đang ngồi trên ghế.
Duy lùi lại nửa bước, mắt mở to đến đỏ hoe.
Hoàng Đức Duy
Cái....gì vậy?
Quang Anh siết chặt cổ tay Duy, kéo cậu lùi xa hơn khỏi tàu. Nhưng anh không rời mắt khỏi bóng người kia.
Ngồi trong toa tàu.... là một Hoàng Đức Duy khác.
Áo sơ mi giống hệt. Kiểu tóc giống hệt. Chiếc điện thoại trên tay cậu ta còn dính vết máu khô.
Đôi mắt mở to, nhìn thẳng về phía họ. Không chớp. Không hồn.
Nguyễn Quang Anh
Em... là ai?
Duy nuốt khan. Cậu nắm tay anh chặt hơn.
Hoàng Đức Duy
Em không biết.... nó là cái gì, nhưng em thề là.... em không có.... đó không phải em..../siết chặt tay anh/
Nguyễn Quang Anh
Anh biết...../Anh đáp vội, mắt vẫn không rồi khỏi "Duy" kia/
"Duy".....bắt đầu mỉm cười.
Nụ cười rợn người, kéo dài đến tận mang tai, méo mó như bị ai đó xé toạc rương mặt.
Nguyễn Quang Anh
Không phải em.....Duy....
Nguyễn Quang Anh
Không phải em!!/hét lên, tay rút ra một thanh sắt rỉ từ đống đổ nát bên đường ray/
Tiếng động vang vọng khắp ga khi "Duy" kia bất ngờ đứng dậy.
Nó bước ra khỏi toa tàu – từng bước chậm rãi, máu nhỏ từ chân xuống đường ray.
Cậu lùi về phía sau, tay run cầm cập. Cậu nhìn Quang Anh như cầu cứu.
Hoàng Đức Duy
Đó...là em sao? Hay em đang mơ?
Nguyễn Quang Anh
KHÔNG!! ĐÓ KHÔNG PHẢI EM!! EM Ở ĐÂY!!
Anh kéo cậu bỏ chạy. Họ rẽ ngược về phía đường ống thông gió, chạy xuyên qua căn phòng cũ mà lúc trước họ ẩn nấp.
Tiếng bước chân vang lên, lần này có hai đôi chân.
Một.... giống hệt Đức Duy.
Trong hành lang tối, cậu vấp nhã.
Nguyễn Quang Anh
Em ổn không?
Nhưng khi anh nhìn vào mắt cậu, tim anh khựng lại.
Mắt Duy.... Không có ánh sáng.
Y hệt nụ cười méo mó khi nãy.
Nguyễn Quang Anh
Em.../lùi lại nửa bước/ Em là...ai?!
"Duy": Không phải anh vừa bảo....em ở đây sao?
Đằng sau lưng Quang Anh — một tiếng thì thầm vang lên.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh... là em đây... Đừng tin nó...
Hoàng Đức Duy thật — quần áo rách rưới, trầy trụa, đang đứng ở góc tường. Cậu giơ hai tay lên.
Hoàng Đức Duy
Là em... em đây... em mới là thật... Quang Anh/thở gấp/
Hai người. Hai gương mặt giống nhau. Hai giọng nói.
Một đang tiến lại gần với nụ cười rợn gáy.
Một thì run rẩy, ánh mắt tràn đầy cầu cứu.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tay anh run lên, chĩa thanh sắt về phía cái "Duy" đang cười.
Nguyễn Quang Anh
Tránh ra...
Nguyễn Quang Anh
Mày không phải là Duy! Tao biết mày không phải là em ấy!!
Cái bóng mĩm cười rộng hơn, rồi từ từ...
Chỉ để lại một câu nói lửng lơ vọng lại:
"Rồi cũng đến lúc... chính mày sẽ không nhận ra được ai mới là thật."
Comments
Kim Tuyến
chap bào cx hay
2025-07-24
0
Kim Tuyến
nói to thế á
2025-07-21
0