Tựa Như Gió Xuân Lướt Qua Tim Anh
Chap 1: Mưa Đầu Mùa Và Chiếc Áo Khoác Bạc Hà
Hàn Y Nhược (17 tuổi) – cô gái dịu dàng, thích mưa, hay cười nhưng giấu mọi cảm xúc thật.
Thẩm Dục Thần (18 tuổi) – nam sinh bí ẩn, học giỏi, chơi bóng rổ cực đỉnh, tính cách lạnh lùng nhưng ánh mắt thì dịu dàng bất ngờ.
Tống Khả Nhi – bạn thân của Y Nhược, hoạt bát, nói nhiều, luôn là người nắm giữ bí mật đầu tiên.
Cố Kình Hạo – bạn thân của Dục Thần, “mặt dày”, miệng nhanh hơn não, chuyên gia phá mood.
⛅ Một buổi chiều tháng Ba – sân trường bị phủ một lớp sương mỏng.
Mưa lất phất rơi xuống hàng ghế đá, âm thanh lộp độp tạo thành một bản nhạc buồn hiu hắt. Dưới mái hiên dãy nhà C, Hàn Y Nhược đang ngồi một mình, tập sách mở ra nhưng ánh mắt lại dõi theo từng giọt nước lăn trên mái ngói.
Hàn Y Nhược
"Ướt cả rồi… nhưng đẹp quá… Mưa đầu mùa lúc nào cũng khiến mình thấy nhẹ lòng..."//lẩm bẩm,giọng nói khẽ//
Cô khẽ rùng mình. Đồng phục mỏng chẳng đủ ấm khi gió cứ len qua từng kẽ áo.
Bỗng từ xa, Thẩm Dục Thần bước đến. Tay cậu đút túi quần, áo khoác đen sẫm, mặt không biểu cảm. Cậu dừng lại, nhìn cô vài giây, rồi nhẹ nhàng tháo áo khoác ra, đặt lên vai cô.
Thẩm Dục Thần
"Ngồi đây một mình làm gì? Muốn bị cảm à?"//giọng trầm, hơi khàn//
Hàn Y Nhược
//giật mình, hoảng hốt nhìn lên//"A… Tớ chỉ đang chờ bạn, với lại… tớ thích ngắm mưa thôi…"
Thẩm Dục Thần
"Ừ. Nhưng lần sau đừng ngồi dưới mưa thế này nữa."
Không đợi cô nói gì thêm, cậu quay người bước đi, dáng lưng cao ráo nhanh chóng hòa vào màn mưa nhạt nhòa.
Hàn Y Nhược
//khẽ siết chặt chiếc áo khoác trên vai, thì thầm//"Bạc hà… mùi bạc hà… là cậu thật rồi."
Một lúc sau…
Tống Khả Nhi chạy tới, tay cầm hai ly trà sữa, tóc rối vì gió mưa, miệng hét to:
Tống Khả Nhi
"Trời ơi! Y Nhược cậu thật sự ngồi đây suốt hả?! Mình đi có 10 phút mà cậu sắp hóa thành tượng đá luôn rồi!"
Hàn Y Nhược
//ngơ ngác, cười gượng//
"Tớ không lạnh lắm… Mưa nhẹ thôi mà…"
Tống Khả Nhi
//nhíu mày, chỉ vào áo khoác//"Ơ cái này… Đừng nói là… của ai tớ đang nghĩ nhaaaa?"
Hàn Y Nhược
//mặt đỏ bừng//
"Không có gì đâu… Cậu nghĩ nhiều quá rồi…"
Tống Khả Nhi
//ghé sát mặt, nháy mắt//
"Thẩm Dục Thần đúng không?! Aaaaaa trời đất quỷ thần ơi!"
Cố Kình Hạo đang chơi bóng thì thấy Thẩm Dục Thần bước vào, tay áo ướt nhẹ, mặt lạnh tanh như mọi ngày.
Cố Kình Hạo
//vừa đập bóng vừa hỏi trêu//
"Ủa? Áo khoác đâu rồi ông cố?"
Thẩm Dục Thần
//lạnh lùng//"Đưa cho người cần hơn rồi."
Cố Kình Hạo
//há hốc//"Ồ hố hố, không phải là nhỏ học ban C, tóc dài hay ngồi thư viện đó chớ?"
Thẩm Dục Thần
//liếc nhìn, không trả lời//
Cố Kình Hạo
//cười gian//"Chà, nhìn vậy mà cũng biết ấm lòng ha.Có phải ông crush người ta thiệt không đó?"
Thẩm Dục Thần
//nói nhỏ, gần như thì thầm//"Không phải... là thích."
Comments
𐙚isn’einn
êyyy con trai j mà tinh tế v 😭
2025-07-24
1