[ Jiminjeong] Mùa Đông Năm Ấy, Cô Ấy Chỉ Còn Trong Ký Ức..
Chương 2: Em trai tôi là ánh sáng cuối cùng
Bầu trời Seoul đêm nay không sao.
Cũng giống như ánh mắt Minjeong – tối tăm và trống rỗng.
Cô lê từng bước, đôi chân đầy thương tích nặng trĩu. Cả cơ thể đau nhức, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Đầu vẫn rỉ máu. Nhưng cô không buồn lau đi. Không còn sức. Không còn cảm giác. Trước mặt là cánh cổng căn biệt thự quen thuộc – nơi gọi là “nhà”.
Chậm rãi bước vào. Không ai chờ cô, không ai hỏi cô đi đâu.
Phòng khách sáng đèn. Ba mẹ cô đang ngồi đó, như mọi khi. Nhưng ánh mắt họ chưa từng một lần hướng về cô. Ánh mắt họ, từ khi cô sinh ra, luôn chỉ hướng về đứa con trai của họ – Kim Jaeyung.
Cô lướt qua. Như một cái bóng.
Bà Kim
Đi đứng cho cẩn thận, con gái con lứa mà nhìn chẳng ra sao cả.
Tiếng mẹ cô cất lên, khô khốc, như một câu trách mắng vô nghĩa.
Ba cô không nói gì. Ánh mắt ông chưa từng rời khỏi màn hình tivi.
Minjeong không đáp. Không giải thích. Không kêu cứu.
Người mẹ đó, người cha đó... họ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy cô.
Cô bước lên cầu thang, mỗi bước đi, cơ thể run rẩy. Thật muốn gục xuống quá... Nhưng cô không được phép.
Vì trên tầng hai, có một người đang đợi cô.
Giọng cậu bé vang lên, hốt hoảng.
Minjeong sững lại. Cửa phòng bật mở.
Kim Jaeyung – đứa em trai lớp 9 của cô – lao ra, trên tay vẫn cầm vở bài tập chưa kịp cất.
Kim Jaeyung
Trời ơi... chị... chị bị gì thế này?
Jaeyung vội chạy lại, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của chị gái. Cậu nhìn thấy máu. Nhìn thấy cánh tay bầm tím. Nhìn thấy đôi mắt chị mình.
Kim Jaeyung
Chị ai làm chị ra nông nỗi này? Là đám người đó đúng không? Là tụi nó?
Kim Jaeyung
Chị... nói đi! Để em nói với ba mẹ, để em—
Kim Minjeong
Không cần.— Minjeong thì thầm, giọng khản đặc.
Jaeyung ngừng lại. Cậu bé nhìn chị mình. Cảm giác bất lực siết chặt lấy trái tim non nớt ấy.
Kim Jaeyung
Nhưng... chị không thể chịu đựng như vậy mãi được... Chị không thể—
Kim Minjeong
Không sao đâu. Chị quen rồi...
Bốn chữ đó như nhát dao đâm vào tim Jaeyung.
Cậu bé cắn chặt răng, nắm lấy bàn tay đầy thương tích của chị.
Kim Jaeyung
Chị không cần phải quen với điều này.
Minjeong ngước nhìn em trai.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô hơi ướt.
Kim Minjeong
Jaeyung à... chị xin lỗi... — Cô bật khóc.
Thứ nước mắt mà cô nghĩ đã cạn khô... vẫn còn.
Cậu bé ôm chặt chị mình, không nói gì nữa. Để mặc chị khóc. Giữa đêm khuya, trong căn biệt thự lạnh lẽo.
Minjeong biết... ít nhất... cô vẫn còn một người.
Sáng hôm sau, Minjeong lại khoác lên mình bộ đồng phục.
Còn Yu Jimin... vẫn là nữ hoàng băng giá của ngôi trường ấy.
Và Minjeong biết – nỗi đau hôm nay chỉ là sự khởi đầu.
Của một bi kịch không lối thoát.
Comments
ʕ •ᴥ•ʔмoɴsтιᴇzᴀɴᴅмʏ
vk t là lét nói cho đúng
2025-07-21
1