[ Suo X Sakura] “Ta Từng Hẹn Nhau Kiếp Sau, Dưới Bóng Cây Hoa Trắng.”
Bản nháp
“Là ngươi sao...”
Một câu nói khẽ đến nỗi chính gió cũng không nghe được.
Suo Hayato ngồi xuống bên cạnh, tay chạm nhẹ lên trán Haruka, lòng bàn tay lạnh nhưng ánh mắt thì rối loạn.
Đã bao nhiêu lần hắn thấy con người lạc vào khu rừng này?
Bao nhiêu lần hắn thờ ơ quay lưng, để họ rời đi hoặc không bao giờ tỉnh lại?
Tại sao lần này... hắn lại không thể?
Hắn khẽ bế cậu lên, vòng tay cẩn thận như đang ôm một điều gì đó cũ kỹ lắm.
Một điều gì đó từng vỡ tan…
Nhưng tại sao... cảm giác này lại quen thuộc đến thế?
Âm thanh đầu tiên Haruka nghe thấy là tiếng nước nhỏ giọt.
Từng giọt tí tách từ tán lá nhỏ xuống mặt đá lạnh, hoà vào thứ mùi hương ẩm ướt, ngai ngái mùi rêu cũ.
Cậu khẽ cựa mình. Cơ thể ê ẩm như vừa được nhấc lên rồi thả xuống.
Trán nóng rực, đầu nhức như búa bổ.
Cậu mở mắt.
Ánh sáng mờ mờ xuyên qua lớp lá, xanh rêu và dịu nhẹ, phủ lên trần hang đá như một lớp kính màu.
Cậu nhận ra mình đang nằm trong một cái hang nhỏ – tự nhiên nhưng sạch sẽ – được lót bằng rêu khô và da thú.
Và... có ai đó đang nhìn cậu.
Một người con trai.
Ngồi yên cách cậu chỉ vài bước chân, giữa nền rừng rêu phủ, mái tóc dài màu đỏ lặng lẽ xõa xuống vai, phần đuôi tóc được buộc gọn lại, sắc đỏ của mái tóc hắn đỏ rực như vệt lữa chưa tắt.
Cậu khựng lại.
Không thể nào quên được ánh mắt ấy.
Đỏ nhạt, hồng mơ hồ như tro tàn của một ngọn lửa vừa bị dập, không rực rỡ nhưng sâu hút như thể có thể nuốt chửng người ta nếu nhìn lâu.
Cậu bất giác thấy lạnh sống lưng. Không phải sợ. Là... không hiểu. Là... tim đập nhanh mà không kiểm soát được.
Sakura Haruka
Ai... ai vậy?//lắp bắp//
Người kia không trả lời ngay. Hắn chỉ nghiêng đầu, ánh mắt dường như đọc hết mọi cảm xúc của cậu, từ bối rối đến lo sợ.
Rồi hắn nhẹ giọng.
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại nhưng lại mang chút gì đó đau thương như nhàn kiếp chưa trả...
Suo Hayato [Hồ ly]
Ngươi đã ngủ ba ngày rồi.
Cậu ngồi bật dậy nhưng lập tức loạng choạng, cả người như muốn gục xuống.
Suo Hayato [Hồ ly]
Đừng gắng sức.
Hắn nói tiếp, tay đưa ra như muốn đỡ lấy cậu nhưng lại khựng lại giữa chừng.
Bàn tay đó, trắng, dài, lạnh... nhưng dừng lại ở khoảng cách vừa đủ. Không chạm vào.
Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấy lần nữa. Có gì đó… thật buồn.
Sakura Haruka
....Tôi... đang ở đâu?
Suo Hayato [Hồ ly]
Trong rừng. Gần gốc hoa trắng mà ngươi đã thấy .
Sakura Haruka
Anh là... người sống ở đây?
Im lặng.
Rồi hắn khẽ gật đầu. Một cái gật đầu lạ lẫm, như thể chưa từng gọi chính mình là người.
Suo Hayato [Hồ ly]
Ta là Suo.
Cậu nhíu mày. Cái tên lạ quá. Nhưng ánh mắt hắn còn lạ hơn.
Nó như đang nhìn xuyên qua cậu. Không phải nhìn cậu bây giờ, mà là... một ai đó.
Một cái bóng mờ ảo nào đó từng tồn tại phía sau cậu, phía sau ký ức, phía sau cả những điều cậu chưa từng biết.
Comments