[ Suo X Sakura] “Ta Từng Hẹn Nhau Kiếp Sau, Dưới Bóng Cây Hoa Trắng.”
Một chút hơi ấm quen thuộc từ giấc mơ ấy
Cậu nhíu mày. Cái tên lạ quá. Nhưng ánh mắt hắn còn lạ hơn.
Nó như đang nhìn xuyên qua cậu. Không phải nhìn cậu bây giờ, mà là... một ai đó. Một cái bóng mờ ảo nào đó từng tồn tại phía sau cậu, phía sau ký ức, phía sau cả những điều cậu chưa từng biết.
Cậu không hiểu tại sao... nhưng cậu muốn hỏi
Sakura Haruka
Anh đã từng... gặp tôi rồi phải không?
Suo khựng lại. Làn mi khẽ run.
Nhưng rồi hắn chỉ mỉm cười rất nhẹ, rất nhạt, như gió qua sương.
Suo Hayato [Hồ ly]
Chưa từng.
Một lời nói dối – dịu dàng đến mức khiến trái tim cậu thấy lạnh...
Đêm hôm ấy, cơ thể cậu bắt đầu nóng như lửa, mi mắt nặng trĩu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Suo đã rời khỏi hang từ lúc nào. Trong không gian chỉ còn ánh lửa lách tách cháy bên góc đá, phản chiếu những vệt đỏ cam lên trần hang, khiến cậu tưởng như đang nằm dưới lòng tro tàn của một đám cháy lớn.
Cơn mê kéo đến như một làn khói mỏng.
Trong mơ, cậu đứng giữa rừng hoa trắng.
Hoa nở cao quá đầu, từng cánh nhỏ lặng lẽ rơi xuống như tuyết, nhẹ đến mức chẳng có âm thanh nào cả.
Một bóng người đang đứng quay lưng lại, dưới gốc cây lớn giữa rừng hoa. Tóc hắn dài, buộc hờ, phần đuôi vướng vài cánh hoa khô rụng.
Hắn không quay lại. Nhưng không rời đi.
Cậu bước lại gần. Mỗi bước, tim cậu đập mạnh hơn.
Một nỗi nhớ chẳng có lý do, chẳng có hình thù, nhưng đau đến mức khiến cổ họng cậu nghẹn lại.
Cậu không nhìn rõ gương mặt người ấy, nhưng…
đã từng đứng ở đây rồi.
Đã từng nhìn thấy bóng lưng đó, ở chính nơi này.
Cánh hoa rơi nhiều hơn. Một cơn gió mạnh tràn qua. Và khi cậu đưa tay ra – chỉ vừa chạm vào mép áo người ấy…
Hơi thở đứt đoạn, ngực phập phồng, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh lửa vẫn đang cháy, nhưng lặng lẽ hơn trước.
Cậu chớp mắt, trái tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực như muốn phá tung lồng xương.
Sakura Haruka
Mơ… chỉ là mơ thôi.
Nhưng… sao cậu lại thấy như đã từng gặp giấc mơ đó từ rất lâu rồi?
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên ngoài cửa hang.
Vẫn là ánh mắt đỏ hồng ấy, vẫn là dáng người mảnh khảnh, ẩn trong lớp áo sẫm màu và mùi gỗ rừng.
Suo Hayato [Hồ ly]
Ngươi tỉnh rồi.
Hắn nói khẽ, giọng không rõ là đang vui hay chỉ đang thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đặt một bát nước lên phiến đá gần đó, rồi không lại gần.
Comments