Chữa Lành Trái Tim Em[ Henki X Arina ]
chap 1
Arina sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp Hore – khá giả, nền nếp và đầy yêu thương. Ngôi nhà ba tầng luôn tràn ngập ánh nắng, khu vườn phía sau mùa nào cũng rợp sắc hoa, là nơi tuổi thơ cô lớn lên cùng tiếng cười, tiếng piano của mẹ và mùi bánh nướng từ căn bếp.
Ba cô là một người đàn ông điềm đạm, giỏi giang. Mẹ thì dịu dàng, luôn biết cách ôm cả thế giới của Arina chỉ bằng một cái siết tay. Và anh trai cô – Satoru – là cả tuổi thơ, là người đã cõng cô đi khắp khu phố, dạy cô viết chữ, chơi trốn tìm, và luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ khi cô bị bắt nạt.
Cuộc sống ấy… hạnh phúc đến mức khiến người ta lầm tưởng nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Mọi thứ sụp đổ nhanh hơn một cơn mưa đầu mùa.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa không ngớt. Em khi ấy mới chỉ là một đứa bé năm tuổi, vẫn chưa hiểu rõ thế nào là “mất tích”, chỉ biết căn hộ mà anh trai em từng sống giờ trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Những món đồ chơi mà anh và em từng giành nhau, những quyển truyện tranh mà anh thường đọc cho em nghe mỗi tối… vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Nhưng Satoru ( anh trai em )thì không còn ở đó nữa.
Người lớn nói rằng anh ấy “bỗng dưng biến mất”. Họ đã cho người đi tìm, khắp các con phố, các nhà ga, cả khu rừng sau thành phố… nhưng không có lấy một dấu vết.
Có người bảo anh đã bị bắt cóc. Một số khác lại thì thầm rằng… anh có thể đã bị sát hại.
Em không hiểu hết những lời đó, nhưng khi nghe mẹ lặng lẽ khóc trong bếp, còn cha thì đập nát cái điện thoại vì tin tức chẳng có gì mới — em biết là chuyện rất nghiêm trọng.
Dù sau đó mọi người dần im lặng khi nhắc đến anh, và thời gian vẫn trôi, nhưng em thì chưa bao giờ quên. Đối với em, anh Satoru không chỉ là anh trai — mà là cả thế giới dịu dàng và ấm áp mà em từng có.
Vào một đêm tĩnh lặng, Arina đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng động lạ. Cô lặng lẽ bước ra ban công, tò mò nhìn xuống dưới. Trước mắt cô là cảnh tượng hỗn loạn: dinh thự đang bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt, từng vệ sĩ ngã xuống không kịp chống trả.
Giữa cơn hỗn loạn ấy, ba cô xuất hiện từ căn phòng riêng, tay cầm một con dao dính máu. Ông tiến đến nhóm người kia và bắt đầu nói chuyện với họ – bình thản, không chút sợ hãi.
Arina chết lặng. Cô núp sau rèm, tim đập loạn nhịp.
Hore Arina
“ Ba… đang hợp tác với họ sao? Tại sao ông lại làm vậy?”
Câu hỏi cứ vang lên trong đầu cô, như một tiếng gào lặng thầm giữa màn đêm.
Sau đó ba cô cùng họ rời đi
Cô không nghĩ nhiều mà lập tức lao vào căn phòng đó
Mẹ của cô đang nằm trên chính vũng m*u vủa bà ấy. Bà đã tắt thở
Hore Arina
Hức…mẹ ơi…đừng bỏ con mà..mẹ ơi/ nc mắt rơi lã chã /
Nhìn vết thương sâu ở bụng bà, rồi nghĩ tới con dao mà ba cô đã cầm, cô có thể khẳng định là do con dao mà ba cô đã cầm
Sau khi chôn cất bà, cô ngồi thẫn thờ trên đất, đôi mắt trống rỗng nhìn về khoảng không trước mặt. Trong đầu cô quay cuồng với những hình ảnh rời rạc, những đoạn ký ức chắp vá lại với nhau như một bức tranh méo mó. Bọn chúng… chỉ là những học sinh cấp ba, tuổi đời còn quá trẻ, ánh mắt lúc ra tay vẫn còn run rẩy, bàn tay cầm dao không giấu nổi sự do dự.
Cô nắm chặt tay lại. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói, nhưng không bằng nỗi căm phẫn dâng lên trong ngực. Người đó… đã điều khiển mọi thứ. Người đó mới là kẻ sát nhân thật sự. Hắn không cần ra tay, chỉ cần giật dây con rối.
Ánh mắt cô tối sầm lại. Không còn sợ hãi, không còn hoang mang. Chỉ còn một thứ duy nhất còn sót lại – lòng thù hận âm ỉ như than hồng chưa tắt.
Comments