Bạch Khởi

Thấy con gái lâu chưa vào nhà bố mẹ Diệp sinh lo lắng mà đi tìm, hai người vừa ra tới đầu ngõ đã thấy cô đang cõng theo một người bất tỉnh chật vật đi về. Hai người chạy lại thay con đỡ lấy rồi bàng hoàng nhận ra tình trạng của người đàn ông. " Người này là ai vậy, sao con lại mang theo cậu ta về đây ? Toàn thân còn..."

" anh ta...bị đánh, đúng rồi bị đánh. Ngất giữa đường nên con thương quá mang về nhà. Bố mẹ giúp con đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp đó"

Cả nhà cuống quýt mang người đàn ông vào trong, bố Diệp lau người rồi thay cho anh ta một bộ độ mới sạch sẽ hơn. Diệp Thục Linh đã được đào tạo sơ cứu ở trường nên phụ trách chăm sóc mấy vết thương. Cô thiết nghĩ tên này dù sao cũng bất tỉnh rồi, không có thuốc tê chắc cũng không đau lắm đâu nên cứ thế mà khâu vết thương lại. Nhìn người đàn ông với thân hình đẹp mĩ mãn, lớp cơ bắp hiện rõ trên nước da hơi rám nắng mà tặc lưỡi.

" đẹp đến mức này sao? Nhưng mà...có phải hơi nhiều sẹo rồi không?" Ngoài phần thô nổi bật điều khiến cô chú ý hơn cả là những vết sẹo ngang dọc chằng chịt trên người anh ta. Vết thương mới cũ chồng lên nhau khiến người ta cảm thấy hơi đáng sợ. Xử lí xong xuôi thì trời cũng đã gần sáng, cô thu dọn đồ đạc lại định đi ngủ một giấc thì bị bố mẹ kéo ra ngoài nói chuyện. Gương mặt hai người tỏ rõ sự lo lắng, bất an.

" liệu cậu ta có chết ở đây không vậy ? Con gọi cấp cứu đi, mang cậu ta lên bệnh viện huyện "

" đúng đó, bố thấy không ổn đâu. Một là giang hồ bị trả thù còn hai là người thường nhưng bị giang hồ đánh"

" bố, mẹ dù sao cũng đưa về rồi. Với lại anh ta không cho con gọi cấp cứu, còn vứt cả điện thoại của con đi nữa. Đợi đến khi anh ta tỉnh lại chúng ta gọi cả làng tới dẫu có là giang hồ cũng không làm gì được "

" azzz, rồi rồi. Trời đã sáng rồi, bố mẹ cũng không ngủ nổi nữa. Con tự lo thân, có chuyện gì là phải chạy đi tìm bố mẹ ngay đấy"

Ông bà Diệp nói thế thôi chứ chẳng yên tâm để con gái ở nhà một mình với người đàn ông lạ, đành bỏ ruộng đồng một ngày. Đến tầm trưa anh ta mơ màng tỉnh lại, nhìn không gian lạ lẫm mà cảnh giác.

" anh...anh tỉnh rồi à?"

" nhà cô?"

Thục Linh định mang nước vào để thay băng gạc cho anh thì không ngờ đã thấy anh tự mình ngồi dậy, bước chân khựng lại giữ khoảng cách an toàn. Đôi mắt sắc bén liếc qua một lượt căn nhà rồi lại nhìn thẳng vào cô, người con gái tối qua dám mắng anh. Người đàn ông tinh tường tự mình hình dung lại chuyện đã xảy ra, anh nhìn bộ quần áo có hơi sờn cũ trên người mình dường như muốn hỏi nguồn gốc

" bộ quần áo này..."

" là của bố tôi, ông ấy thấy bộ đồ kia của anh không dùng được nữa nên thay ra". Cô vẫn còn cảm thấy sợ anh trong tình trạng tỉnh táo như vậy, một hơi nói liến thoắng không thở chỉ sợ mình nói chập chút sẽ bị bẻ cổ

" cô tên là gì?"

" Anh định cho người bắt cóc tôi à?"

" đừng đùa. Hỏi tên thôi, làm quen không được à?"

" tôi tên... Diệp Thục Linh. Còn anh?"

" Bạch Khởi, cảm ơn cô đã giúp đỡ". Ánh mắt anh không rời khỏi cô dù chỉ một giây khiến Thục Linh có hơi đỏ mặt, gương mặt đẹp không góc chết cộng với đôi mắt thâm tình có thể nóng lạnh tùy mức ấy như đang hớp hồn thiếu nữ của cô.

" anh...anh tự thay băng gạc được không?"

" được !"

Cô đặt hộp dụng cụ y tế xuống bên cạnh, định quay đầu bước ra ngoài để Bạch Khởi có không gian riêng tư thì giật mình, bước chân cũng dừng lại trước tiếng gọi của anh. " Diệp Thục Linh, cô...khâu vết thương cho tôi à?"

" ừ...vâng vâng!"

" ha...xấu quá đấy, như này thì sau lành lại sẽ để lại sẹo to lắm nhỉ ?"

" cái gì ? Bạch Khởi, anh quá đáng vừa thôi tôi là bác sĩ đấy, tôi cứu anh mà anh dám chê nữa ?"

Câu nói của anh khiến cô bỏ luôn sự sợ hãi dè chừng của mình, tay chống hông quay lại mắng mỏ. Vô tình cô chứng kiến cảnh anh không mặc áo, để lộ thân trên rắn rỏi đầy quyến rũ. Bạch Khởi vừa cắn móng tay vừa chỉ vào vết thương bị cô khâu xiên xẹo rồi cười trừ

" tôi có cảm ơn nhưng...nó xấu thật mà! Cô học chuyên ngành gì vậy?"

" anh...! Tôi học thú y" Cô tức giận câu mắng chửi cũng nghẹn lại trong cổ khó mà nói ra, lấy lại bình tĩnh Thục Linh dõng dạc trả lời đầy tự hào về ngành học của mình, nhưng cái này có gì đó sai sai khiến anh cạn lời

" Bác sĩ thú y cũng phải học khâu vết thương vậy mà cô...ra trường bằng cách nào vậy ?"

" anh im đi!"Hai người còn đang chí choé cãi nhau thì bố Diệp đi vào, ông hài hoà hỏi thăm cậu trai trẻ. Trên tay còn cầm theo một bát cháo gà nóng hổi dự sẽ để cô đút cho anh ăn

" cậu tỉnh lại rồi à?"

" à ...chào bác, cháu cảm ơn bác đã giúp đỡ cháu đêm qua ạ"

" thế cậu là người ở đâu sao lại bị thương nặng thế?"

" cháu là người ở thành phố A, tới đây công tác thì không may gặp nạn bị xã hội đen tấn công. Nếu không có gia đình mình cưu mang chắc cháu khó toàn mạng"

Bạch Khởi nói chuyện lễ phép, bộ dạng của anh không còn ngang tàng như lúc nãy nữa khiến ông Diệp cũng yên tâm hơn. "Nhà tôi chỉ làm nông thôi không khá giả gì, cậu ăn tạm cho đỡ đói"

" cháu cảm ơn bác. Thế này với cháu đã quá đủ rồi ạ"

Ông cười cười rồi đi ra ngoài để con gái ở lại nói chuyện, tính ông cũng không cổ hủ gì rất thoải mái trong giao tiếp nên chuyện nam nữ thụ thụ bất thân cũng không cần làm quá. Thục Linh lấy một chiếc ghế ngồi xuống đối diện anh, cô vẫn giữ khoảng cách an toàn cho mình. Giọng nói có hơi ấp úng muốn giải đáp sự tò mò

" hôm qua...anh bị sao vậy ? Tôi thấy anh không được tỉnh táo lắm, lúc ở ngoài đường ấy. Hình như không phải đau vì vết thương "

Câu hỏi của cô khiến Bạch Khởi đang ăn thì dừng lại, sắc mặt của anh trùng xuống nghiêm túc nhìn thẳng vào cô mà trả lời. " Ừ, không phải đau vì vết thương "

" vậy là gì? Anh có bệnh khác à?"

" không, tôi bị tiêm ma túy!"

" ma túy ?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play