Yêu Em Ngày Không Nắng

Yêu Em Ngày Không Nắng

Hoa quỳnh

" mẹ ơi hoa quỳnh nở rồi này !"

Nhìn mấy bông hoa quỳnh trắng muốt với cái nhụy vàng trên cành mà Diệp Thục Linh vui sướng reo hò, cây quỳnh này cô đã cất công chăm bẵm rất lâu lại còn phải thức khuya để đợi nó nở nên cảm thấy rất đáng. Mẹ Diệp từ trong nhà đi ra mang theo một chiếc rổ nhỏ và một cây kéo, bà nhìn đứa con gái đã 22 tuổi đầu vẫn vô tư đợi hoa nở cười hiền từ

" đây cô nương, cắt vào mà ngắm kẻo mai nó tàn đi lại tiếc. Lớn bằng này rồi còn hét toáng lên chỉ vì một bông hoa nở"

" hứm, con cất công chăm bẵm phải hạnh phúc với thành quả của mình chứ" Cô ngước mặt lên trời đầy kiêu ngạo như đang khoe khoang thành quả tuyệt vời của mình. Một chiếc rổ nhỏ nhanh chóng được lấp đầy bằng sáu bông quỳnh lớn.

" mẹ cất cho con với, con đi rửa tay đã"

" đưa đây cho mẹ, nhanh rồi vào trong ngủ nhé! Lượn lờ mãi thôi !"

" con biết rồi "

Quê nhà của Diệp Thục Linh ở tỉnh lẻ, nơi này chủ yếu là làm nông thưa dân, xung quanh chỉ có đồng ruộng với núi đồi là chính. Khuôn viên nhà rộng rãi thoáng đãng, khu vệ sinh nằm tách hẳn với khu nhà ở, cái kiểu nhà ngày xưa ấy. Cô học đại học xong thì về quê ở một thời gian để phụ giúp bố mẹ làm vườn, cũng coi như là kì nghỉ để thư giãn sau thời gian vất vả học tập.

Trăng thanh gió mát cô lại có hứng muốn đi dạo một vòng quanh làng, hai bên đường là hàng cây cổ thụ được trồng từ thời ông bà cô nay đã cao lớn đổ bóng rợp cả con đường đi. Cũng qua nửa đêm nên cả làng chẳng còn ai thức cả, mấy cái đèn năng lượng mặt trời nhỏ cô đầu tư nay cũng hữu dụng thật đấy. Vừa đi Thục Linh vừa ngẩn ngơ ngớ lại những kỉ niệm hồi còn bé cùng mấy đứa trẻ trong làng leo trèo nghịch ngợm cả ngày lẫn đêm ở đây. Tính ra cô cũng có một tuổi thơ thật dữ dội.

Chợt phía trước có tiếng lạo xạo, cô tò mò tiến đến xem thì bất ngờ một người đàn ông chật vật bò ra từ bụi cây. Thục Linh sợ hãi lùi lại còn chưa kịp hét lên thì đã bị anh ta lao tới bịt miệng. " Im lặng...cô giám la lên tôi sẽ giết cô!"

Trên người anh ta sộc lên một mùi máu tanh nồng, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số cảnh giết người rồi mang tới chỗ này phi tang xác. Không giám lên tiếng, cô run rẩy bước theo anh ta trốn vào sau gốc cây lớn. Đằng sau nghe có tiếng bước chân dồn dập rồi dần dần biến mất. Khi đã xác nhận bản thân an toàn người đàn ông lạ mới thả cô ra, anh ta như đau đớn co rúm người lại. Cô sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu cố gắng bò ra phía trước tìm một vị trí an toàn. Thục Linh sợ hãi đến bật khóc, hai chân vì sợ cũng chẳng đứng dậy nổi

" còn không đi đi, muốn ở lại chờ tôi giết cô à?"

Dưới ánh đèn mờ người đàn ông một thân đầy máu đau đớn đến run rẩy, anh ta thều thào như đang cố rặn ra từng chữ nhưng thái độ vẫn rất kiêu ngạo, dường như có thể dùng một tay che trời vậy. Thục Linh định chạy đi bỏ mặc tên kia ở lại nhưng lương tâm của cô lại lung lay muốn tiến đến kiểm tra tình trạng của hắn ta. Bước chân rón rén giữ khoảng cách, giọng nói cũng lắp bắp vì sợ .

" anh...anh bị làm sao vậy? Anh có ổn không vậy? Anh gì đó ơi..."

" điên à, đau. Cô định để tôi cắt cổ cô rồi đích thân kéo xác đến tận cửa à?" Cô gọi mãi mà tên kia không chịu lên tiếng thì có hơi hoảng mà lay người loạn xạ, đến khi không chịu được nữa anh ta nén đau rít một hơi rồi trả lời. Cuối cùng cô kết luận rằng người này bị thương rất nặng và có thể chết dưới gốc cây này bất cứ lúc nào. Nghĩ người ta đã thân tàn ma dại thế này rồi cũng không đủ sức để làm hại mình cô cũng nhẹ nhõm hơn chút, chống nạnh lấy lại cái giọng đanh đá hằng ngày.

" gớm nữa, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng. Để tôi gọi cấp cứu cho anh!"

" không cần !"

Thục Linh bĩu môi, cô lấy điện thoại ra rồi bấm số còn chưa kịp kết nối máy đã bị anh ta giật lấy rồi ném xuống vũng nước. Chiếc điện thoại cũ kĩ đáng thương của cô chẳng chống đỡ được mà hy sinh, cô vừa tức vừa thương trừng trừng nhìn tên đàn ông lạ.

" mẹ nó, bà đây nhân từ muốn cứu anh mà anh giám làm hỏng điện thoại của tôi. Không muốn thì thôi mắc gì ném điện thoại của tôi đi. Làm ơn mắc oán, ôi trời cái điện thoại đáng thương ở đâu mất rồi"

Anh ta im lặng không nói thêm gì, một tay cố ngăn vết thương chảy máu còn một tay bấu víu vào rễ cây xù xì trên mặt đất. Mặt cắt không còn một giọt máu như đang chịu một cơn cực hình nào khác chứ không phải đau đớn vì mấy vết thương trên cơ thể. Thục Linh không đành bỏ đi, cô cũng không giám đụng vào người anh ta chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh quan sát.

Một lúc sau, cơ thể anh dần thả lỏng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, người đàn ông cố điều hoà nhịp thở của mình. Anh ta tỉnh táo hơn rồi nhìn cô bật cười sâu xa, khi này Thục Linh cảnh giác cô nhíu mày rồi ngồi nhích ra xa một chút

" sao không chạy đi?"

" lỡ...lỡ ảnh chết ra đây thì sao?"

" ha... rồi lỡ tôi giết cô thật thì sao?"

" không...không biết ". Thục Linh đơn giản, cô chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ người kể cả một tên đàn ông lạ mặt và nguy hiểm như anh.

" Về đi, ra đường ban đêm nguy hiểm !"

Anh chật vật đứng dậy rồi không chống đỡ nổi nữa mà ngã gục xuống đất ngất lịm. Cô hốt hoảng đỡ lấy, một thân một mình lại không có điện thoại, cô chỉ đành vác anh theo về nhà trước rồi tính tiếp.

" Ai mượn mày đi hóng gió làm gì không biết. Ngắm hoa quỳnh xong thì ngủ đi...aaaaa anh ta nặng quá!"

Hot

Comments

XinnyBella

XinnyBella

Nhớ tim và để lại cmt cho La nhé

2025-08-01

3

Lem Lúc Lắc

Lem Lúc Lắc

gan he

2025-08-01

0

Lynh Khánh

Lynh Khánh

nhanh zị tròi

2025-08-01

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play