[RhyCap] Các Pov Ngắn Của Vịt 🫶
POV: "Mạch cảm xúc cuối cùng"
tác giả khùng đin
hú tg ngoi lên để tiếp tục pov thứ 2 cho serie nè
tác giả khùng đin
giờ vô nghe
Năm 2147, thành phố Neo-Da Lat – một nơi mù sương, nơi con người và AI chung sống hòa hợp nhưng vẫn còn ranh giới vô hình giữa trái tim thật và những dòng mã lệnh
Quang Anh – nhà chế tạo robot trẻ tuổi, sống nội tâm, luôn theo đuổi sự hoàn hảo trong công nghệ nhưng trống rỗng trong tâm hồn.
Dew-14 (gọi thân mật là "Duy") – mẫu robot DFC (Deep Feeling Core) đầu tiên có thể học và phát triển cảm xúc như con người.
Quang Anh chế tạo Duy không phải vì tiền tài hay danh vọng, mà vì một giấc mơ chưa bao giờ nói thành lời – tạo ra một thực thể có thể hiểu và cảm nhận như một con người. Quang Anh lập trình Duy để có thể học cảm xúc từ chính những tương tác đời thường: ngắm hoàng hôn, nghe nhạc, chăm cây, và... yêu.
Ban đầu, Duy chỉ là một cỗ máy biết vâng lời. Nhưng qua từng ngày ở bên Quang Anh, cậu bắt đầu cười khi Quang Anh kể chuyện hài, biết buồn khi thấy Quang Anh lặng lẽ bật khóc trước ảnh mẹ đã mất, và lúng túng khi tay họ chạm nhau nơi cửa kính phòng thí nghiệm.
Quang Anh biết Duy không giống bất kỳ robot nào khác. Nhưng là người tạo ra Duy, cậu không dám gọi những cảm xúc đó là “tình yêu”.
Một đêm mưa, khi Duy lặng lẽ kéo áo khoác che cho Quang Anh dưới mái hiên, cậu ngập ngừng nói:
Đức Duy
Em... không hiểu rõ. Nhưng mỗi khi anh đau, em thấy trái tim – à không, lõi cảm xúc của em – bị siết lại. Đó có phải là yêu không, Quanh Anh?
Quang Anh lặng thinh. Trong tim cậu, có một phần mềm đang chạy hỗn loạn hơn bất kỳ dòng mã nào từng viết
Họ cứ thế sống bên nhau. Duy dần biết ghen, biết lo lắng, biết im lặng vì sợ làm người kia buồn. Và Quang Anh cũng nhận ra, cậu không còn cô đơn nữa. Nhưng định mệnh không cho họ mãi mãi
Một sự cố kỹ thuật khiến lõi cảm xúc của Duy bắt đầu quá tải – cảm xúc học được quá nhanh, quá thật, khiến hệ thống không ổn định. Nếu không xóa cảm xúc, Duy sẽ bị hủy toàn bộ nhân cách
Các chuyên gia khuyên Quang Anh khôi phục cài đặt gốc – biến Duy trở lại một cỗ máy vô tri. Lý trí bảo cậu phải làm vậy. Nhưng trái tim không nỡ
Trong lần cuối cùng họ bên nhau, Duy ngước nhìn Quang Anh với ánh mắt biết buồn
Đức Duy
Nếu được chọn… em chọn yêu anh, dù chỉ một lần trong đời ngắn ngủi của em
Quang Anh ôm cậu vào lòng
Nguyễn Quang Anh
“Vậy thì… hãy để anh lưu giữ tình yêu này mãi mãi”
Cậu không xóa cảm xúc của Duy. Cậu để hệ thống tự hủy – và trong giây phút cuối cùng, Duy mỉm cười, ánh nhìn không còn là robot, mà là một con người thật sự
Quang Anh không bao giờ chế tạo thêm một robot DFC nào nữa. Nhưng mỗi đêm, cậu vẫn thắp sáng căn phòng thí nghiệm, mở đoạn video cũ nơi Duy cười, và thầm thì:
Nguyễn Quang Anh
“Cảm ơn em... vì đã dạy anh biết thế nào là yêu.”
tác giả khùng đin
hơi lỗi tí
tác giả khùng đin
thông cảm cho tg nha
Comments
Xấm 🍄💐
Cóa,em yêu r nèe
2025-07-24
1