[RhyCap] Các Pov Ngắn Của Vịt 🫶
POV: “TRÒ CHƠI GƯƠNG – LỆNH CỦA CẬU”
tác giả khùng đin
lên tiếp pov nx nè
tác giả khùng đin
oke vô nè
Quang Anh, 27 tuổi – giám đốc sáng tạo của một thương hiệu thời trang. Lạnh lùng, kín đáo, luôn trong bộ suit đen chỉnh chu và đôi mắt sắc như dao.
Đức
Duy, 23 tuổi – người mẫu mới vào nghề, đẹp như tượng, làn da trắng như sữa, đôi môi cong như khiêu khích cả thế giới
Duy đến casting trễ. Quang Anh nhìn cậu như thể đang nhìn một món đồ chơi mới – đẹp, tinh xảo, và có tiềm năng bị bẻ cong
Nguyễn Quang Anh
Em biết em đang đến gặp ai không?
Hoàng Đức Duy
Giám đốc sáng tạo kiêm người có tiếng là ‘khó tính nhất Sài Gòn’? //Duy nhếch môi//
Nguyễn Quang Anh
Sẽ không ai nhận em cả. Trừ tôi. Nhưng với một điều kiện…
Hoàng Đức Duy
Điều kiện gì?
Nguyễn Quang Anh
Kể từ hôm nay, em là của tôi. Không mặc gì ngoài quần tôi chọn
Nguyễn Quang Anh
Không đi đâu nếu tôi không cho phép. Không được thở nặng hơn… trừ khi tôi cho phép
Duy cười. Cậu không biết rằng lần gật đầu đó, sẽ thay đổi cả cuộc đời mình
Căn phòng studio tầng 13 – tường đen, ánh sáng mờ vàng. Ở giữa là một chiếc gương lớn. Duy đứng trước nó, hai tay bị trói nhẹ bằng dây lụa đỏ treo lên thanh xà. Trên người cậu chỉ có một chiếc cổ áo da đen, không gì hơn
Nguyễn Quang Anh
Nhìn em xem, Duy. Đẹp đến phát điên //Quang Anh thì thầm bên tai cậu//
Duy rùng mình. Nhưng không phải vì sợ. Mà vì cơ thể cậu đang khát được chạm đến
Bàn tay Quang Anh di chuyển dọc theo sống lưng, chậm rãi, rồi đột ngột bóp chặt lấy hông
Hoàng Đức Duy
Quy tắc là gì?
Nguyễn Quang Anh
Em không được rên… nếu không được phép
Rắc – một cái roi mỏng bằng da quất nhẹ lên mông cậu. Không đủ để đau, chỉ để khiến cơ thể giật nảy lên vì bất ngờ
Duy cắn môi. Mắt nhìn mình trong gương. Mắt đỏ hoe, môi rướm máu. Quang Anh đứng sau, ánh mắt như mãnh thú đang tước đoạt. Từng cú đẩy vào sâu đến tận trong người, từng lần rút ra chậm rãi, rồi dập mạnh, mạnh hơn nữa
Hoàng Đức Duy
Cậu là gì của em? //Duy hỏi, thở dốc//
Nguyễn Quang Anh
Là kẻ điều khiển
Nguyễn Quang Anh
Là của tôi. Chỉ của tôi. Mãi mãi
Quang Anh gằn từng chữ, rồi thúc vào mạnh đến mức cả chiếc gương phía trước rung lên theo
Khi Duy ngã vào vòng tay Quang Anh, mồ hôi ướt đẫm, những vết đỏ ửng trên lưng, anh nhẹ nhàng gỡ trói cho cậu. Dùng khăn ấm lau từng vệt mồ hôi, hôn lên từng dấu vết để lại trên da
Nguyễn Quang Anh
Em có hối hận không?
Hoàng Đức Duy
Không. Em chỉ sợ… nếu mai này anh không còn muốn em
Nguyễn Quang Anh
Ngốc. Em nghĩ tôi dồn hết cả trái tim và thân xác mình vào em chỉ để chơi sao?
Quang Anh kéo Duy sát vào mình, hôn lên trán, rồi thì thầm vào tai như lời tuyên thệ:
Nguyễn Quang Anh
Từ lúc em bước vào, em đã là con mồi cuối cùng tôi muốn giữ đến hết đời
Câu chuyện không kết thúc. Mỗi đêm, Quang Anh lại mở cánh cửa phòng tối, lại đặt Duy vào những tư thế khác nhau – trói nhẹ, bịt mắt, hoặc chỉ đơn giản là bắt cậu nằm yên, không được rên rỉ khi bị yêu đến phát điên
Nhưng đằng sau sự bạo lực ấy, là tình yêu dịu dàng nhất mà Duy từng có
Cậu biết:
Đôi tay từng trói mình, cũng là đôi tay lau nước mắt cho mình.
Miệng từng cắn đau là miệng thì thầm “Anh yêu em” trong giấc ngủ
tác giả khùng đin
hú hú khẹc khẹc
tác giả khùng đin
bí ngôn quá 🥹🥹
tác giả khùng đin
gòi pái pai nho
tác giả khùng đin
mn đọc pov vui vẻ 💐🫶🏻
Comments