Trì Sính - Sở Úy :Tầng 7 Giam Em Đến Phát Cuồng
CHAP 2 – LỒNG NHUNG ĐẦU TIÊN
Cánh cửa kính khép lại sau lưng, phát ra tiếng "cạch" sắc lạnh như nhốt luôn cả luồng không khí cuối cùng còn sót lại. Sở Úy đứng bất động giữa căn phòng rộng thênh thang được bọc kính ba lớp, bên trong trải thảm lông mềm, ghế da nhập ngoại, rượu thượng hạng bày trên kệ, và... không có đường ra.
Anh xoay người, đập vào mặt là ánh mắt trầm lặng của Trì Sính đang đứng phía ngoài, cách lớp kính mờ mờ.
Sở Úy gằn giọng, tay đập mạnh lên vách kính.
Sính không đáp, chỉ châm thuốc, mắt vẫn dán vào anh như đang quan sát một món đồ chơi đắt tiền vừa lấy lại được sau bao tháng thất lạc.
Trì Sính
“Nợ tiền, nợ mạng… và nợ một lời giải thích.”
Sở Úy
“Chẳng phải anh cũng đã bỏ em trước sao?”
Trì Sính bước lại gần sát lớp kính, ánh mắt dừng ở vết trầy trên cổ tay anh – dấu tích của những ngày chạy trốn. Rồi hắn chậm rãi buông một câu
Trì Sính
“Không cần phải nói gì cả. Từ giờ… em chỉ cần ở yên đây, là được.”
Sở Úy lùi lại, va vào mép giường. Căn phòng này – quá sang, quá yên tĩnh – lại khiến anh nghẹt thở hơn bất cứ phòng giam nào từng ở.
Sở Úy
“Anh lấy tư cách gì?”
Trì Sính
“Là người em từng gọi là chồng.”
Không khí nặng nề hẳn. Sở Úy quay mặt đi, tay siết chặt lấy vạt áo. Ký ức cũ cứ thế ập về – giường này, rượu kia, từng là của chung. Giờ biến thành lồng son, đẹp đẽ nhưng không cửa thoát.
Phía ngoài, Trì Sính đã quay lưng, để lại câu nói cuối
Trì Sính
“Em chạy mệt rồi. Cứ ở đây, để anh giữ.”
Comments