Chap 1

Đêm
Trời lộng gió
Những vũng nước mưa đọng lại trên nền đường đã cũ Những ánh đèn chập chờn hắt chút sáng yếu ớt vào kính cửa nhà dân
Lùa từng cơn qua những mái tôn cong vênh, mang theo tràn tiếng cười khanh khách của vài thanh niên say xỉn
???
???
Ê con kia, đẹp mà chảnh thế
???
???
Nói gì đi, đứng im thế này ai chịu nổi
Giữa vòng vây ấy, một cô gái mặc chiếc áo khoác màu be, tay cầm gậy trắng
???
???
Thôi nói nhiều làm gì, nhể ?
Mấy tên thanh niên cười lớn với nhau, một tên tay vút lên má nàng
'' chán thật ''
Giọng nói thép vang lên phía sau Lười biếng và chán chường đến mức khó chịu
Tiếng quẹt lửa vang lên ngay sau đó
Bọn chúng giật mình quay lại
Một cô gái khác đang đứng tựa cột điện, rít một hơi thuốc dài, phả ra làng khói trắng đục Mắt sắc như dao lam dưới vành mũ lưỡi trai kéo thấp. Áo đen, giày đen, tai nghe chỉ đeo một bên.
Đồng Ánh Quỳnh - kẻ lãng vãng vào những đêm mưa
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Một đám trai tráng --- mà đi chặng đường cô gái nhỏ này hả [ vứt điếu thuốc trên tay ]
Cô nghiền nát nó bằng đế giày, chầm chậm tiến lại
Tay rút từ trong túi ra một con dao gập
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Lũ chúng mày ... định động vào người mù để chứng minh bản thân có mắt sao ?
???
???
Một đám mà sợ nó à ?
???
???
Lao lên hiếp chết nó cho tao
Một tên trong đó quát lớn, đám người liền lao lên
Quỳnh không nói, chân đạp mạnh vào một tên gần nhất, nhanh, gọn, và dứt điểm Không ai kịp phản ứng. Đám còn lại hoảng hốt bỏ chạy, miệng chửi rủa loạn xạ
Cô gái ấy nãy giờ vẫn đứng im
Chỉ đến khi tiếng giày của Quỳnh chạm vào vũng nước ngay trước mặt, cô mới lên tiếng:
MINH HẰNG
MINH HẰNG
C..cảm ơn [ hơi nghiêng người ]
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Không có gì [ lấy một điếu thuốc từ trong túi ]
Tia lửa nhỏ cháy trong màng đêm
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Cô.. đang hút thuốc hả ? [ hơi chau mày ]
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Sao ?
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Không có gì .. Chỉ là tôi hơi không thích mùi thuốc lá
Quỳnh nhìn cô gái mù trước mắt, rồi lại nhìn điếu thuốc trong tay
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Bỏ đi [ vứt điếu thuốc ]
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Cô tên gì ?
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Minh Hằng
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Lê Ngọc minh Hằng
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Tên đẹp đấy
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Rất giống cô
MINH HẰNG
MINH HẰNG
T..tôi xin phép về trước, có dịp, tôi mời cô một bữa nhé
Quỳnh im lặng, nhìn chị một lúc lâu
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Được
Chị khẽ cười
Nhẹ. Dịu. Nhưng lại khiến Quỳnh đứng sững.
Trong đêm lạnh, lần đầu tiên Quỳnh thấy lồng ngực mình ấm lên
Chị xoay người rời đi
Chân Quỳnh lại vô thức bước từng bước phía sau
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Này.. [ cầm lấy tay chị ]
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Để.. để tôi.. đưa chị về
Hằng dừng chân
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Nhờ cô [ cười nhẹ ]
Đường vắng. Đêm xuống thấp. Quỳnh chầm chậm dắt Hằng đi dưới hàng đèn vàng nhạt. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gậy trắng gõ nhè nhẹ trên mặt đường, và tiếng giày của Quỳnh khẽ lách cách trong đêm.
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Đúng rồi, tôi chưa hỏi tên cô nhỉ ?
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Đừng thắc mắc nhiều [ vẫn tiếp tục bước đi ]
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Vậy lỡ sau này, gặp lại cô, tôi gọi cô bằng gì đây ?
Quỳnh im lặng, hơi nhướng mày, lại có chút bất lực nhìn con người thấp hơn mình cả cái đầu Cô hơi do dự, nhưng rồi cũng đáp lại
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Đồng Ánh Quỳnh
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Đừng gọi đầy đủ, nghe sến lắm
Hằng bật cười khẽ — một âm thanh khiến Quỳnh thấy... khó chịu. Vì nó không phòng bị, không toan tính. Nhẹ như gió nhưng lại len vào được lòng mình.
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Tên đẹp đấy
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Có ánh sáng
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Trớ trêu là, người mang tên ánh sáng, lại sống toàn trong bóng tối.
Quỳnh cười nhạt Gậy trắng của Hằng khựng lại một nhịp. Nhưng rồi cô tiếp tục bước. Chậm rãi.
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Tôi không thấy ánh sáng. Nhưng tôi tin… có những người mang bóng tối, là để dạy cách nhìn ra ánh sáng cho kẻ khác.
Nhịp chân Quỳnh khựng lại
Câu nói ấy — cứa thẳng vào nơi cô giấu kín suốt bao lâu.
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Cô là kiểu gì thế? Mù mà nói chuyện như đang nhìn thấu cả tâm can ấy
Hằng quay mặt về phía Quỳnh, mắt vô định nhưng bình thản
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Tôi mù, nhưng không có nghĩa là tôi không thể nghe được nhịp đập trái tim
Gió đêm lùa qua vạt áo. Quỳnh im lặng. Không đáp. Nhưng lòng cô… rung lên một cách kỳ lạ.đập như thế nào
Căn nhà nhỏ dần hiện ra cuối hẻm
Là một quán bán đĩa nhạc than, khá cũ
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Cảm ơn cô đã đưa tôi về
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Ừ. Đi đêm một mình kiểu đó, lần sau coi chừng không gặp tôi đâu
Cánh môi chị lại cong lên
Quỳnh vẫn không hiểu ý nghĩa của nó là gì
Cánh cửa khép lại sau lưng Hằng. Quỳnh đứng đó, nhìn cánh cửa tối om… rồi quay lưng bỏ đi.Lần đầu tiên trong suốt 25 năm đời, cô cảm nhận được sự yếu mềm bên trong mình

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play