Chap 2

Từ hôm gặp Hằng, Quỳnh thấy mình lạ hẳn
Cô vẫn đi lối tắt cũ qua khu tập thể, vẫn hút thuốc ở bức tường cũ quen thuộc Nhưng có cảm giác, cô đã không còn '' nghiện'' những làn khói trắng đục ấy như trước nữa Cứ hút được nữa, lại dập tắt. Não không tự chủ mà nhớ đến bóng hình ai kia
Đôi lúc, bước chân cô chậm lại trước cửa quán bán đĩa nhạc cổ, rồi lại vội vàng rời đi
Đôi lúc, ánh mắt cô như đang tìm kiếm bóng người ấy, lòng lại có chút vui vui khi thấy hình bóng nàng
Ba lần. Rồi bảy lần. Có đêm cô còn đứng lại, tựa vào bức tường cũ kỹ đối diện căn nhà, đốt một điếu thuốc rồi dụi đi ngay khi chưa rít được một hơi.
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Mình đang làm cái quái gì vậy..
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Điên thật rồi
Cô tự vỗ vào mặt mình mấy cái, nhìn vào căn nhà, rồi rời đi
Có những hôm trời chập choạng tối Hằng đi trước, Quỳnh đi theo sau
Lén lút
Âm thầm
Cứ thế, ngày qua ngày, cô vẫn cứ dừng chân trước nhà nàng vào mỗi tối. Đi theo nàng như một cái bóng vào mỗi lúc Hằng ra ngoài
Hôm đó
Lại là một ngày trời âm u
Bầu trời bỗng đổ những cơn mưa nặng hạt, lộp bộp rơi trước hiên nhà Quỳnh vẫn như thường lệ, cầm cây dù, đứng dựa lưng vào tường và hút thuốc
Đúng lúc Quỳnh định quay đi, cạnh cửa ấy lại mở
Hằng bước ra, chống gậy, bước chậm. Trên tay là một chiếc ly nhỏ. Như thể… đã biết ai đó đứng đó từ trước
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Cô hút thuốc ở chỗ đó hơi nhiều đấy. Tôi nghe được tiếng lửa quẹt
Quỳnh có hơi chột dạ, chân tay bỗng luống cuống muốn giấu gói thuốc cùng bậc lửa trên tay
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Cô đừng có hiểu lầm, tôi không có theo dõi chị đâu
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Chỉ là đường này gần với nhà tôi nên ..
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Tôi có đề cập tới à [ khẽ cười ]
Tâm can Quỳnh như bị cô gái mù trước mặt nhìn thấu Không biết nên nói gì tiếp theo Chân Quỳnh toang rời đi, nhưng trái tim vẫn muốn giữ ở lại
Giọng chị lại vang lên
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Trà gừng. Trời lạnh rồi
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
C..chị.. Cho tôi à ?
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Ừm [ gật đầu ]
Cô đưa ly trà ra, tay run nhẹ nhưng vững vàng.
Quỳnh cầm lấy. Ly ấm. Tim cũng ấm
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Cảm ơn..
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Cô không cần phải lạnh lùng như vậy mãi đâu
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Ý chị là gì ?
Quỳnh nhấp một ngụm trà, hơi nóng ấm lại cô dễ chịu
Chị không trả lời, chỉ cười Vẫn là '' sát thương '' ấy Tim Quỳnh lại hẫng đi
Không hiểu sao, cô lại thấy Hằng rất đẹp. Đẹp hơn tất cả bọn tiểu thư đài cát ngoài kia
Cô không quen kiểu người như Hằng — thấy được mọi thứ mà không cần mắt.
Nhưng cũng không hiểu vì sao… cô không muốn rời đi.
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Cảm ơn vì ly trà
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Tôi sẽ rửa sạch rồi mang trả cho chị
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Không cần khách sáo vậy đâu
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
[ nhìn Hằng ]
Cô im lặng vài giây
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Vào nhà đi
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Gió bắt đầu nổi rồi
MINH HẰNG
MINH HẰNG
Cô về cẩn thận..
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Ừm
Hằng trở lại vào nhà
Quỳnh rời đi
Nhịp chân thật khẽ, thật chậm Như muốn níu lại
Đêm đó, Quỳnh về muộn hơn thường lệ.
Ly trà vẫn còn nóng trong tay áo khoác.
Và trong lòng… là một điều gì đó đang nảy mầm.
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
ĐỒNG ÁNH QUỲNH
Chị lạ thật đấy .. [ khẽ cười ]

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play