Ánh nắng cuối chiều rơi nghiêng qua ô cửa kính, trải một lớp mật ong vàng óng lên phím đàn đen trắng. Không gian trong phòng như đọng lại, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và… cái nhịp tim bướng bỉnh của ai đó.
Buổi học piano thứ hai
Hoàng Đức Duy ngồi bắt chéo chân trên ghế, mặc một chiếc áo sơ mi oversized màu trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu, để lộ cổ tay trắng đến trong suốt. Mái tóc xanh mềm vừa mới gội còn thơm mùi sữa gạo. Cậu gác cằm lên tay, ngồi nhìn cây đàn như đang nhìn… một con rắn độc.
Hoàng Đức Duy
Thầy tới trễ ba phút.//Không thèm quay lại//
Nguyễn Quang Anh
Cậu tính thời gian giỏi vậy sao?
Giọng Quang Anh vang lên sau lưng, trầm, đều, không cảm xúc.
Hoàng Đức Duy
Không, nhưng em ghét chờ đợi!
Duy cười mỉm, cố ý nghiêng đầu, để ánh sáng chiếu lên một bên mặt.
Quang Anh tiến tới, gọn gàng đặt tập nhạc mới lên giá. Hắn không nhìn Duy, chỉ mở bản nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay học hợp âm.
Nguyễn Quang Anh
Đơn giản thôi. Nếu cậu không bày trò!
Hoàng Đức Duy
Ủa? Em đã làm gì đâu? Em hiền mà. //Chống cằm// //mắt long lanh//
Quang Anh nhướng mày, cuối cùng cũng liếc nhìn cậu
Nguyễn Quang Anh
Hiền?
Nguyễn Quang Anh
Hiền mà bấm sai hợp âm ba mươi lần chỉ trong mười phút?
Hoàng Đức Duy
Đó là do… tay em ngắn.
Cậu chìa tay ra, làm bộ đáng thương
Hoàng Đức Duy
Thầy nhìn nè, mấy ngón tay em như ngón cá chép vậy.
Hoàng Đức Duy
Không với tới được hợp âm đâu!
Quang Anh không nói gì. Hắn chậm rãi kéo ghế ngồi xuống cạnh, ánh mắt vẫn dán vào bàn phím.
Nguyễn Quang Anh
Đặt tay lên! Bấm C major. Lần này bấm đúng.
Duy thở dài như thể vừa bị bắt thi đại học. Cậu vươn tay, đặt lên phím. Giây phút chạm vào, cậu cố tình bấm sai. Đúng nốt, nhưng dùng… ngón út.
Pang
Nguyễn Quang Anh
Ngón sai? //Nhíu mày//
Hoàng Đức Duy
Nhưng nghe vẫn hay mà? //Cười rạng rỡ//
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ nghệ thuật là tự do.
Hoàng Đức Duy
Thầy có nghĩ vậy không?
Nguyễn Quang Anh
Tự do là thứ được phép khi đã có nền tảng. //Cộc lốc//
Nhưng rồi, cậu bật cười như chưa hề bị đâm bởi câu nói đó.
Hoàng Đức Duy
Vậy thầy giúp em xây nền móng đi.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nhớ, đừng đánh sập luôn cả công trình nha.
Quang Anh không phản ứng. Hắn không thích đùa. Càng không thích cái kiểu vừa bướng, vừa cố ý ngây thơ như Duy. Nhưng… hắn lại không ghét nó.
Có lẽ vì cậu khác tất cả những người từng ngồi đối diện hắn. Không sợ. Không né tránh. Không nịnh bợ.
Mà ngược lại, như đang chơi trò rút gỗ với hắn. Từng lần kéo nhẹ giới hạn của hắn, chờ đợi xem… bao giờ thì tháp đổ.
...
Sau gần một tiếng học, Duy đã… sai tổng cộng 17 lần, bấm lệch 5 lần, giả vờ bị chuột rút 2 lần và… lỡ tay làm đổ nước 1 lần.
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ hôm nay tới đây là đủ rồi đó thầy.
Cậu thở hắt ra, tựa lưng vào ghế, mắt lim dim
Hoàng Đức Duy
Đàn thêm chút nữa chắc ngón tay em rớt luôn.
Nguyễn Quang Anh
Chưa hết giờ! //Lạnh lùng//
Hoàng Đức Duy
Chứ thầy muốn em gãy tay thiệt hả?
Hoàng Đức Duy
Em còn phải đi học giải phẫu mai nữa đó.
Quang Anh rút khăn giấy lau mặt đàn, rồi quay sang.
Nguyễn Quang Anh
Đúng! Nếu cậu không tập trung, thì phải chịu đau.
Hoàng Đức Duy
Thầy ác quá… //Tròn mắt//
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hiền!
Hoàng Đức Duy
Thầy không hiền mà đẹp trai… cũng được.
Cậu nghiêng đầu, nở một nụ cười mà chính cậu biết là cố tình gợi đòn.
Quang Anh ngừng tay. Hắn nhìn Duy. Rất lâu.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tưởng tôi không đánh học trò à?
Hoàng Đức Duy
Thầy mà đánh em, em méc mẹ đó! //Lè lưỡi//
Nguyễn Quang Anh
Thử xem?
Quang Anh nhếch mép. Không phải cười. Mà là… đe dọa.
Duy rùng mình. Nhưng cậu lại thấy… buồn cười.
Lần đầu tiên trong đời, cậu gặp một người thầy không nịnh, không dỗ, không dễ dụ. Một người có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ ngây thơ cậu dựng lên, và không chơi theo luật của cậu.
Không hiểu sao, điều đó khiến tim cậu đập mạnh.
...
Kết thúc buổi học, Duy lết xác ra cửa, vai tê rần, đầu óc lộn xộn. Vừa bước tới bậc thang, cậu thấy mẹ mình đứng dưới nhà, tay bưng ly nước trái cây, mắt sáng rỡ.
Mẹ Duy
Duy, học ổn không con?
Hoàng Đức Duy
Ổn… Ổn theo kiểu, thầy dạy kỹ đến mức con muốn… xin nghỉ học. //Mím môi//
Mẹ Duy
Thầy Quang Anh dạy nghiêm lắm, nhưng ba con nói thầy từng là thần đồng piano đó.
Mẹ Duy
Cố chịu đựng một thời gian là được.
Duy quay đầu nhìn lên. Cửa phòng đàn vẫn mở hé. Bên trong, người đàn ông ấy vẫn đang chỉnh lại ghế, dáng lưng thẳng như đường thước kẻ.
Hoàng Đức Duy
Mẹ, thầy Quang anh này… lý lịch rõ ràng không?
Mẹ Duy
Sao con hỏi vậy?
Hoàng Đức Duy
Thì… không biết sao nữa.
Hoàng Đức Duy
Thầy nhìn như mấy nhân vật trong phim mafia ấy.
Mẹ Duy
//Cười phá lên// Con xem phim nhiều quá rồi đó.
Mẹ Duy
Người đâu ra lạnh lùng vậy mà lại dính tới tội phạm?
Hoàng Đức Duy
Thì đó… chính vì lạnh quá nên con mới nghi đó mẹ à…
Duy thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
...
Tối hôm đó, Duy nằm lăn trên giường, tay ôm gối, mắt mở thao láo nhìn trần nhà. Bên cạnh là điện thoại đang mở phần ghi âm buổi học – cậu bí mật ghi lại, để "lỡ cần thì kiện thầy bắt học quá sức".
Giọng Quang Anh vang trong loa:
“Bấm đúng.”
“Sai rồi.”
“Lại.”
“Tôi nói rồi, sai là học thêm.”
Hoàng Đức Duy
Thầy đúng là robot. //Nhăn mặt//
Nhưng khi âm thanh cuối cùng vang lên – một đoạn nhạc ngắn Quang Anh chơi mẫu – Duy ngừng lại.
Âm thanh đó… dịu dàng đến mức cậu thấy nghẹn.
Người như thầy… làm sao có thể chơi đàn ấm như vậy?
Cậu mím môi, tay đặt lên ngực
Không ổn rồi. Mình… đang tò mò về người đó.
...
Ở một nơi khác.
Trong căn hộ penthouse tầng cao nhất thành phố, Quang Anh đứng trước cửa sổ lớn, tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Thái Sơn dựa vào thành ghế, mắt liếc nhìn anh trai
Nguyễn Thái Sơn
Làm gì nhìn trời vậy?
Nguyễn Quang Anh
Cừu non hôm nay… biết cắn. //Nhấp rượu//
Nguyễn Thái Sơn
Anh định làm gì nó? Thuần hóa? //Bật cười//
Quang Anh lắc đầu, ánh mắt dõi xa xăm
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ… muốn xem, nếu con cừu đó bước lạc vào hang sói…
Comments
Mê mê
Mê truyện bả rồi
2025-08-01
2
Katie mê otp 707x505
Á đìu
2025-08-01
3