[Stuart X Kaine] Ngày Đó Là Do Ta...
Chap 2
Những ngày đầu Stuart đến, Kaine vẫn giữ khoảng cách.
Không phải vì cậu ghét Stuart – mà vì… cậu sợ bản thân sẽ dọa người khác như mọi lần.
Kaine tỉnh giấc sớm, chuẩn bị bước ra vườn như thường lệ thì… phát hiện đôi giày cậu hay đi đã được lau sạch, đặt ngay ngắn cạnh cửa.Bên cạnh là chiếc ô sẫm màu, đúng kiểu cậu thích.
Không ai trong nhà biết cậu ghét nắng trừ mẹ, nhưng mẹ đâu có nói cho ai…?
Stuart
Anh biết em định ra vườn nên anh chuẩn bị sẵn cho em rồi.
Kaine
Sao anh biết em thích ô màu này?
Stuart nhìn cậu một lúc. Rồi đáp:
Stuart
Vì em từng nhìn nó rất lâu trong cửa hàng tuần trước, nhưng không nói gì.
Kaine đỏ mặt. Cậu không ngờ Stuart để ý đến cả điều nhỏ như vậy.
Stuart
/mỉm cười/Vì em xứng đáng được quan tâm.
Buổi chiều, Kaine đang ngồi trong phòng đọc sách, thì nghe tiếng gõ nhẹ.
Stuart bước vào, tay cầm tách trà còn nóng.
Kaine
Một con rồng. Nó rất to và mạnh, nhưng lại cô đơn...vì ai cũng sợ nó.
Stuart đặt trà xuống. Ngồi cạnh cậu.
Kaine
Có một cô gái đến, nói là không sợ rồng rồi làm bạn với nó.
Kaine không thấy gió lạnh lướt qua sau lưng mình. Cũng không thấy ánh mắt Stuart khi đó không còn cười nữa.
Stuart
Rồi… rồng có ăn cô gái không?
Kaine
/lắc đầu/Không! Nó yêu cô gái luôn á!
Cậu cười toe, khoe răng nanh nhọn.
Kaine
Em nghĩ… nếu em là rồng thì anh Stuart là cô gái đó á!
Stuart khựng người một chút.
Cậu ta quay mặt đi, nhưng môi đang mím lại thật chặt để kiềm thứ gì đó trong mắt mình – là niềm vui? Là si mê? Hay là cảm giác muốn ôm lấy đứa trẻ ngây thơ trước mặt và nói:
"Không, Kaine… nếu em là rồng, thì anh là ngục giam của em.”
Tối đó, khi Kaine đã ngủ say, Stuart lặng lẽ đứng trong bóng tối ngoài cửa phòng cậu.
Stuart
Em gọi ta là ‘cô gái trong truyện’...
Stuart
/cười khẽ/Ngây thơ đến đáng yêu...
Stuart
Nhưng rồng trong câu truyện này...sẽ không bao giờ thoát khỏi ngục nếu cô gái kia là ta.
Sáng hôm sau, Kaine tỉnh dậy và thấy chiếc khăn cậu vô tình làm rách hôm trước đã được khâu lại cẩn thận, từng mũi kim ngay ngắn, chỉnh chu.
Kaine
Anh Stuart… anh luôn như vậy sao?
Kaine
Ân cần, chu đáo… giống như… lúc nào cũng ở cạnh em vậy.
Stuart ngẩng đầu nhìn Kaine.
Ánh mắt đỏ sẫm của anh phản chiếu gương mặt ngây thơ của cậu.
Stuart
Bởi vì anh… luôn ở cạnh em thật mà.
Kaine cười, không nhận ra rằng… cậu càng ngây thơ, Stuart càng siết chặt những sợi dây vô hình quanh cậu – từng chút một, nhẹ nhàng, chậm rãi… nhưng không buông.
Comments