Rồi bốp một tiếng, cú tát từ đâu giáng thẳng vào đầu nó. Nó rên ư ử đầy vẻ tủi thân.
[Ta tưởng được ra ngoài đánh nhau nên mới gầm, tên chủ nhân điên ai mà biết được ngươi muốn ta làm xe ngựa cho cô ta chứ]
"Gầm gì mà gầm, thấy rối hết tóc của A Nguyệt không hả"
Hắn xắn tay áo rồi đánh cho con Bạch Long mấy cái. Rồi hắn bế nàng lên lưng nó sau đó nhảy phắt ra phía sau nàng một tay giữ eo nàng, một tay điều khiển Bạch Long. Vòng eo nhỏ nhắn kết hợp với mùi hương thoang thoảng của hoa nhài trên người nàng khiến tim hắn đập như trống trận. Trong lòng hắn sướng rơn.
[Gần quá, eo nhỏ quá, muốn gặm. Tim đập mạnh quá, nhỡ bị nghe thấy thì chết]
Tim nàng cũng lâng lâng, khẽ dao động
trước mùi hương bạc hà tươi mát của hắn. Nàng biết hắn chiều nàng nên thường quậy hắn đủ chuyện. Hắn vỗ nhẹ vào lưng Bạch Long. Bạch Long bay lên xuyên qua mấy tầng mây trắng. Khung cảnh dưới họ nhỏ dần, những mái nhà to giờ chỉ như những đốm nhỏ.
"Lục ca, giờ nhà nhỏ xíu như não huynh ấy"
"Ít nhất là còn có não còn muội thì không"
Hắn dường như luôn có những câu trả lời để đáp lại những câu nói vô tri của nàng vì đây đâu phải là lần đầu nàng trêu chọc hắn như vậy. Đến ngoại thành, Bạch Long đáp xuống một khu rừng cách làng không xa để tránh làm người dân kinh sợ. Sau khi vào thần thức, nó không quên dè bỉu bằng vẻ mặt của mình.
[Tên chủ trời đánh suốt ngày A Nguyệt, Mẫn Nguyệt]
Sau đó Lãnh Thiên và Mẫn Nguyệt đi đến làng. Dù là ngoại thành nhưng vì gần với kinh thành cộng thêm đang đợt lễ cầu mưa thuận gió hòa nên nơi đây cũng nhộn nhịp không kém kinh thành là bao. Hàng quán ăn vặt trên đường cứ như nấm nhiều vô kể, ai ai cũng chào mời khách trên đường. Giờ mặt trời đã lên đến đỉnh, bóng dáng hai người đổ xuống chồng lên nhau như tình cảm của họ. Hắn dẫn nàng vào một tửu lâu nhìn có vẻ to và khang trang nhất. Vừa vào, hắn chọn ngay chiếc bàn to nhất dù chỉ có hai người.
"Ăn gì, gọi, ta mua cho"
Hắn ngẩng mặt cao, nói to đầy vẻ tự mãn đồng thời vỗ nhẹ vào túi tiền rủng rỉnh của mình. Chủ quán chú ý đến túi tiền của hắn, vẻ mặt đầy ý nịnh nọt, tên chủ quán khom người, liếc nhìn túi tiền của hắn liên tục, trên đầu như hiện lên chữ sắp kiếm được món lớn.
"Hai vị khách quan thật đẹp đôi, tửu lâu chúng tôi đứng đầu ngoại thành này. Các vị muốn gọi món gì. Đảm bảo không làm khách quan thất vọng"
Chỉ vì hai chữ đẹp đôi mà hắn cười khúc khích ném cả thỏi vàng lên bàn. Ánh mắt chủ tửu lâu như phát sáng ánh vàng, vội cầm thỏi vàng liên tục nói đa tạ.
"Cho ta tất cả các món ở đây. Thừa bao nhiêu cho ngươi"
No nê một hồi, nàng đột nhiên nhìn hắn. Ánh mắt lóe lên sự trêu chọc. Nàng lại nghĩ ra gì đó để chơi hắn. Nàng đứng dậy, chiếc lục lạc treo ở eo kêu khe khẽ. Nàng xoay người về phía cửa. Lấy đà, chuẩn bị chạy, hét to.
"Lục tiểu tử "
Vèo một cái, nàng chạy biến mất. Hắn phải mất độ mấy giây mới kịp phản ứng. Hắn chạy theo, hét.
"Muội nói gì, đứng lại cho ta Tô Mẫn Nguyệt, hôm nay phải đánh chết muội"
Đang hăng máu định dạy dỗ Mẫn Nguyệt một trận ra trò thì hắn đứng chôn chân ở giữa đường, mắt mở to, tim như thắt lại, khung cảnh xung quanh như không còn tồn tại trong mắt hắn. Mắt hắn giờ chăm chăm nhìn vào một hình ảnh, tiêu điểm duy nhất trước mặt mình. Đó là hình ảnh Tô Mẫn Nguyệt ngã nhào vào lòng người đàn ông khác. Đó là một công tử có vẻ ngoài khá ưa nhìn. Nhìn qua trang phục được may đo kĩ càng cùng làn da trắng tựa sứ đó, có lẽ đây là một vị công tử bột của nhà giàu có nào đó. Tên công tử đó đặt tay lên eo nàng ngăn nàng ngã, miệng buông lời lả lơi đầy châm chọc.
"vị cô nương nhà nào lại nhào vào lòng ta thế này, có phải muốn trèo lên giường bổn công tử không. Xem này thân hình cũng không tệ. Chắc phù hợp làm nha hoàn thông phòng cho ta Hahaha"
Tên công tử cùng đám bạn của hắn cười khoái chí, một số tên còn định thò tay ra sờ vào người nàng. Bọn họ không để ý cách đấy vài mét có một tên điên đang sôi máu, một luồng sát khí rõ ràng tỏa ra từ người Lãnh Thiên. Hắn chưa bao giờ như vậy, dù lúc ở trên chiến trường hắn cũng chỉ mang vẻ mặt trêu đùa khi đánh nhau chứ chẳng bao giờ mang đậm ý nghĩ muốn giết người đến vậy. Hắn lao tới như một con sói săn mồi, tay hắn nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau mình, một tay nắm cổ áo tên công tử kia, nhấc bổng lên. Tên công tử giãy dụa, đôi chân lơ lửng. Đám bạn của hắn lo lắng, hoảng sợ định lao tới nhưng bị một luồng khí lạnh thổi mạnh lùi lại. Một vài hàng quán gần đó cũng bay theo Hoàng Lãnh Thiên gằn giọng
"Vị công tử đây có ý gì với NGƯỜI CỦA TA sao"
Đôi mắt hắn híp lại kèm theo một nụ cười đáng sợ.
Updated 22 Episodes
Comments