“Dù sao thì tôi đi trước nhé.” Tae-Ming nói, nở nụ cười hiền hậu. “Tôi còn vài việc phải xử lý nữa.”
“Ừ, được rồi.”
Tôi nhìn cậu ấy rời đi, rồi thở dài. Không thể ngồi lỳ một chỗ mãi được. Tôi cũng phải quay lại làm việc.
Tối hôm đó, tôi lại nhận ca đêm và để đầu óc mình lơ đễnh.
Tôi không nhớ rõ chuyện xảy ra như thế nào, có thể là do tôi bất cẩn hay do lỗi của những người khác, nhưng phần tay cầm của thanh giằng ở kệ trên cùng, thứ đang giữ đống hàng nặng, bất ngờ tuột ra. Tất cả đống hàng hóa nặng trịch ấy đổ ập xuống đầu tôi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi không kịp né. Điều tiếp theo tôi biết là cơ thể mình bị đè bẹp dưới hàng hóa.
Tôi không biết trong các thùng hàng đó chứa gì, và tôi cũng chẳng còn thời gian để nghĩ đến nữa, vì máu đang tuôn ra như vòi nước bị hỏng.
Tầm nhìn của tôi mờ dần, cơ thể cũng chẳng còn chút cảm giác nào. Không còn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì.
"Cứu…", lời tôi muốn thốt ra từ miệng còn chưa kịp thành tiếng thì đã mắc lại nơi cổ họng. “Mình... không muốn chết.”, tôi nghĩ.
Cuộc đời tôi như hiện ra trước mắt. Một kẻ yếu đuối, bất lực, bị chính những món hàng mình phụ trách kiểm kê nghiền nát. Thật đáng nực cười làm sao! Và rồi tôi nhắm mắt lại, ý thức dần rời bỏ tôi… chỉ để ngay sau đó tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Tôi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kinh ngạc và bối rối.
Tôi vẫn cử động được, và đầu không hề bị thương. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“ Không chết. Chắc chỉ là mơ thôi. Không, là ác mộng mới đúng. ”
Chết một cách thê thảm như thế... Tôi không khỏi...
*Loảng xoảng...*
“ Khoan đã, tiếng gì thế? ”
Rồi tôi để ý rằng mỗi lần tôi cử động, lại có một tiếng va chạm lạch cạch vang lên. Âm thanh phát ra từ... Tôi nhìn xuống cổ mình.
Có một chiếc vòng cổ kim loại đang quấn quanh cổ tôi, và một sợi xích lớn nối từ đó đến chân giường tôi đang ngồi.
“ Hả? ”
“ Khoan, khoan đã. Mình chắc là nhìn nhầm thôi. Có lẽ do trời tối quá. Phải tìm chỗ bật đèn mới được. ”
Tôi đưa tay tìm công tắc đèn ngủ, nhưng chẳng thấy cái gì cả. Trong bóng tối, tôi có thể đoán căn phòng khá rộng, nhưng trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường tôi đang ngồi.
Ngay lúc đó, một cảnh tượng chợt vụt qua tâm trí tôi.
Đó là một phân đoạn trong tiểu thuyết Bruised, nơi nhân vật chính nằm trên chiếc giường cũ kỹ, ẩm mốc, bị xích chặt vào giường, không thể trốn thoát khỏi số phận. Một trong những cảnh mở đầu.
Và giờ đây, cảnh tượng đó như đang diễn ra thật sự, còn tôi... chính là nhân vật đó.
“...Không thể nào!”
Cảnh tượng đó làm tôi nhớ đến đầu chương hai của Bruised, nơi nhân vật chính bị nhốt trong một căn phòng nhiều ngày liền, không được ăn uống tử tế, cổ bị xích như một con chó.
“Không, không, không...” Tôi lắc đầu, tự vỗ má để tỉnh táo lại. “Không thể nào. Mình chỉ nằm mơ thôi. Dạo gần đây mơ mấy chuyện đó hoài…”
Tôi khựng lại, nhớ đến giấc mơ ban chiều. Cảnh tượng đó cũng tương tự với những gì đang xảy ra bây giờ.
“Chắc chắn là mơ rồi. Giống như lần trước khi chợp mắt thôi mà. Mình đi ngủ lại, chắc lúc tỉnh dậy sẽ thấy mình đang nằm trong bệnh viện hay gì đó.”
Nói rồi tôi nằm xuống tấm đệm bụi bặm và cũ kỹ.
Tôi nhắm mắt thật chặt, hy vọng có thể thoát khỏi cơn ác mộng tăm tối này càng sớm càng tốt. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, để lộ một luồng sáng chói lọi chiếu vào căn phòng tối om.
Tôi mở mắt nhưng vẫn không nhúc nhích, giả vờ đang ngủ. Lưng tôi quay về phía cửa nên họ sẽ không biết tôi tỉnh hay chưa.
Biết đâu người kia thấy tôi đang ngủ thì sẽ rời đi.
Thở dài. “ Lại phải chăm cái giống này thêm ngày nữa. Phát bực thật sự.” Giọng nói cằn nhằn đầy mệt mỏi và bực bội vang lên.
Hoặc là... không như tôi mong.
Tôi quên mất rằng trong tiểu thuyết này, nhân vật chính không bao giờ được yên, dù có đang ngủ.
“ Nhưng... chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi vẫn chưa tỉnh lại ngoài đời? ”, tôi nghĩ.
Một điều kỳ lạ khác mà tôi để ý: tên nhân vật chính trong truyện cũng là Jo-Pil, y như tôi.
Tôi nuốt nước bọt.
“Này, Hwang Jo-Pil.” Người đàn ông cáu bẳn gọi tên tôi, rồi đạp mạnh vào chân giường, khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Mày tưởng còn thời gian để ngủ à? Dậy đi, đồ khốn! Sống như con điếm của mày đi!”
Tôi bắt đầu hoảng. “ Tại sao mình vẫn chưa tỉnh? Với mức độ sợ hãi này, lẽ ra tôi phải tỉnh lại rồi chứ? ”
“ Chẳng lẽ... tôi bị tai nạn và rơi vào trạng thái hôn mê, nên đang mơ thấy chuyện này? ”
Ý nghĩ ấy thật điên rồ. Không thể tin được.
Tôi bấu chặt lấy áo, im lặng cầu mong mình mau tỉnh lại, nhưng sự im lặng đó lại khiến gã đàn ông kia nổi giận hơn.
Hắn tặc lưỡi rồi giật mạnh sợi xích, kéo cổ tôi về phía hắn.
“Á...”, tôi bật ra một tiếng kêu. Hắn cau mày.
“Hóa ra là giả vờ ngủ hả, con chó này?” Hắn giơ tay lên định đánh tôi. Nhưng không, tôi không phải là kiểu nhân vật chính cam chịu im lặng đâu.
Dù có là mơ hay không, tôi cũng phải tìm cách bảo vệ bản thân và làm rõ tình huống này.
“Ngươi là ai và... khụ...” cái vòng cổ siết quá chặt tôi “...muốn gì từ tôi?”
“Hah.” Hắn bật cười khinh bỉ. “Nhìn cái trò mèo này xem. Giả vờ ngây thơ à? Mày bị nhốt ở đây hơn cả tuần rồi còn gì…”, hắn thở dài đầy bực tức, còn tôi thì hoàn toàn mù mờ.
“ Có thật là cảnh này không? Nhìn quanh thì giống thật đấy... Nếu theo đúng mạch truyện thì... ”, tôi thầm suy nghĩ.
Tôi liếc nhìn về phía cửa. Ngay khoảnh khắc đó, trong tiểu thuyết sẽ có một người bước vào.
“Có chuyện gì ồn ào thế?” Giọng nói của một người đàn ông mặc toàn đồ thiết kế cao cấp và phụ kiện đắt tiền vang lên giữa căn phòng tối và yên ắng.
Updated 40 Episodes
Comments