⟨⟨ ĐN Naruto ⟩⟩ Huyết Nữ Oán Linh
Chapter 3
Từ cái ngày lạc trong rừng mưa năm ấy, Itachi bắt đầu thường xuyên quay lại khu rừng sâu vào những ngày trời đổ mưa dẫu chỉ là những cơn mưa lất phất. Cậu không rõ vì sao, nhưng mỗi khi tiếng mưa chạm vào tán lá, lòng cậu lại bồn chồn khó tả. Và lạ thay, lần nào đến, nàng cũng ở đó.
Ban đầu, Shisui không tin, chỉ nghĩ Itachi đang bịa chuyện để đùa. Nhưng rồi cậu bị kéo theo, và lần đầu tiên trông thấy người thiếu nữ áo đỏ đứng giữa rừng, tay cầm chiếc ô như máu, Shisui bỗng nghẹn lời.
Chiếc ô đỏ ấy vẫn là thứ đập vào mắt đầu tiên màu đỏ thẫm như được nhuộm từ máu thật, và quanh vành ô buông xuống hàng chục sợi chỉ đỏ mảnh dài như tơ máu, rũ xuống mơ hồ, như màn sương che lấy khuôn mặt nàng. Cả người nàng chìm trong thứ yên lặng đáng sợ, đứng bất động như thể hòa làm một với bóng cây và mưa rừng.
Uchiha Itachi
Chị ấy... có thể dạy chúng ta vài thứ.
Uchiha Shisui
// Shisui thì thào // * Dạy? Người như vậy á? *
Nàng không nói gì. Chỉ từ tốn bước ra khoảng đất trống giữa rừng, một nơi bằng phẳng đầy lá rụng, ẩm ướt mùi đất và rêu.
Chiếc ô đỏ được nàng cắm xuống đất. Âm thanh ấy không lớn, nhưng trong không gian tĩnh mịch của khu rừng, tiếng đầu gậy cắm vào đất vang lên như nhát kiếm xuyên qua mặt hồ tĩnh lặng.
Và rồi, như thể chiếc ô là màn che cuối cùng, gương mặt nàng mới hiện ra dưới ánh sáng mưa nhạt nhòa.
Da nàng trắng nhợt, gần như phát sáng dưới tán cây âm u, không một tì vết, không tì vết nào cả như gương mặt được vẽ bằng bút pháp cổ nhân. Mắt nàng dài, hơi xếch lên, lông mi dài phủ bóng xuống gò má, môi nàng đỏ một cách kỳ lạ, như mới chấm máu.
Shisui quên cả hít thở. Itachi cũng đứng lặng một khắc. Trong phút chốc, cả hai chỉ biết nhìn nàng một vẻ đẹp như từ giấc mộng cổ xưa, phi thực và đầy áp lực.
Nàng không lên tiếng. Chỉ nhẹ nhàng quay mặt, tay áo hồng khẽ lay động. Và rồi như một ám hiệu không lời Itachi rút kunai.
Cuộc tập luyện bắt đầu. Cả hai lao vào. Itachi nhanh, chuẩn xác, còn Shisui thì phóng khoáng và biến hóa. Họ đã phối hợp với nhau không ít lần, nhưng lần này là đối thủ hoàn toàn xa lạ và quá đỗi tĩnh lặng.
Nàng vẫn không nhúc nhích. Khi kunai lao đến, nàng chỉ nâng nhẹ chiếc ô lên, nghiêng về một bên.
Tiếng kim loại chạm nhau. Kunai bị bật ngược lại, không một vết xước trên ô. Shisui thử phóng phi tiêu từ hai bên. Suriken lướt đến, nhanh và sắc như gió. Nhưng vẫn thế. Những đường kim loại chỉ chạm vào chiếc ô đỏ như đang va vào thép tinh luyện. Không một mảnh nào lọt qua.
Cả hai thay nhau thử mọi chiêu thức. Tấn công chéo, nhảy cao, lao từ phía sau. Nàng vẫn không đánh trả thậm chí không di chuyển. Chỉ với chiếc ô trong tay, nàng đứng vững giữa trung tâm của vòng xoáy tấn công.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu. Mưa rơi nặng hạt hơn, áo cả hai dính bết vào người. Hơi thở trở nên dồn dập, tay chân mỏi rã rời, đến mức không nhấc nổi vũ khí lên nữa. Và nàng nàng vẫn không có lấy một giọt mồ hôi.
Mái tóc vẫn khô, tay áo vẫn phẳng, ánh mắt vẫn lãnh đạm và xa xăm như thể cuộc tập luyện vừa rồi chỉ là gió thoảng.
Uchiha Itachi
// Itachi lặng người, rồi bất giác cười khẽ. // Em vẫn không thể chạm được vào chị.
Nàng không đáp. Chỉ bước lại, nhấc chiếc ô đỏ lên, vung nhẹ một cái những giọt nước bám trên tán ô lập tức bay xuống, tan biến vào không trung.
Uchiha Shisui
// Shisui thì thào // Chị ấy… là người à?
Itachi không trả lời. Cậu không biết. Nhưng từ hôm đó trở đi, cả hai bắt đầu gọi nàng là Người Chị Trong Mưa. Và khu rừng đó từ một nơi âm u, hoang lạnh dần trở thành chốn thân quen nhất của họ trong những năm tháng tuổi thơ.
Comments