CHƯƠNG 2. MỘT CÂU HỎI CŨ

Sơn không nhớ rõ anh đã quay lại nhìn Hào bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng, khi câu hỏi kia vang lên — "Cậu có hay vẽ sen không?" — một lớp sương mỏng phủ qua tim anh, và bỗng dưng anh thấy... mỏi mệt.
Như thể đã nghe nó quá nhiều lần, ở một nơi nào đó mà trí nhớ không với tới được.
Thái Sơn
Thái Sơn
Có.
Thái Sơn
Thái Sơn
Tớ hay vẽ sen. Gần như ngày nào cũng vẽ.
Hào cười nhẹ, cái cười lịch sự đúng kiểu sinh viên khoa Văn. Nhưng trong mắt cậu, có điều gì đó... đọng lại. Một nếp nhăn rất nhỏ giữa đôi mày, như thể đang cố lục tìm một hình ảnh đã trôi mất trong gió.
Phong Hào
Phong Hào
Ừm... Hình như, tớ cũng từng nhìn thấy cậu vẽ sen rồi.
Thái Sơn
Thái Sơn
Ở đâu?
Phong Hào
Phong Hào
Tớ... không chắc nữa.
Hai người ngồi cạnh nhau buổi thảo luận hôm đó. Không ai nói nhiều.
Giảng viên yêu cầu nhóm vẽ phối cảnh sân đình cổ kết hợp văn hóa dân gian. Sơn cúi đầu vẽ ngay, ngón tay thành thục như đã vẽ điều này từ hàng trăm lần trước.
Phong Hào
Phong Hào
//nghiêng đầu nhìn, buột miệng nói// Chùa Diệu Pháp...
Thái Sơn
Thái Sơn
//khựng lại//
Cái tên đó. Không ai trong lớp nhắc đến. Không nằm trong đề tài. Cũng không phải một ngôi chùa nổi tiếng ở thành phố.
Nhưng Sơn biết nó. Không phải vì anh từng đến. Mà vì... anh từng mơ thấy nó.
.
Tối hôm đó, Sơn về phòng, mở lại sổ phác họa cũ. Một trang trong đó, có dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng tay trái: "Ngày cậu bước ra khỏi cổng chùa, tớ không kịp giữ lại. Không dám gọi tên cậu nữa."
Sơn không nhớ đã viết lúc nào. Có lẽ là khi mơ, hoặc trong lúc mất ngủ. Anh đưa tay chạm lên nét chữ — rồi vội buông ra như sợ lửa cháy tay.
Đêm ấy, Sơn ngủ mơ. Và lần đầu tiên, giấc mơ rõ ràng hơn bao giờ hết.
🪷[Kiếp trước – Hội An, năm 188x]
Trời mưa to.
Sơn – con trai của ông chủ xưởng chạm trổ nổi tiếng nhất vùng – đội nón che bức tranh vừa vẽ xong. Anh vội bước về phía chùa Diệu Pháp, nơi có người duy nhất từng nhìn tranh anh mà không cười chê.
Phong Hào
Phong Hào
Chậm lại đi! Dầm mưa thế lại ho đấy!
Hào – chàng thư sinh trẻ mồ côi, sống ở chùa từ năm 7 tuổi, lớn lên bằng kinh Phật và những buổi chiều gánh nước.
Thái Sơn
Thái Sơn
//nhoẻn miệng cười, giọng trêu// Nếu tớ ho, cậu sẽ sắc thuốc cho tớ chứ?
Phong Hào
Phong Hào
Không.
Phong Hào
Phong Hào
Tớ sẽ tụng kinh cho cậu, rồi mặc kệ cậu luôn.
Thái Sơn
Thái Sơn
Vậy cũng đáng.
Họ đứng dưới mái hiên, bức tranh sen ướt một nửa.
Phong Hào
Phong Hào
//vuốt nhẹ mặt giấy, ánh mắt hơi ngơ ngẩn// Cậu luôn vẽ sen.
Thái Sơn
Thái Sơn
Ừ.
Phong Hào
Phong Hào
Là vì nơi này à?
Thái Sơn
Thái Sơn
Không.
Thái Sơn
Thái Sơn
Tớ vẽ vì mắt cậu có màu giống búp sen lúc còn xanh. Còn tim tớ, mỗi khi nhìn cậu, lại rơi vào mặt hồ.
Phong Hào
Phong Hào
//im lặng//
Ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt. Trong lòng, có một sợi dây siết nhẹ. Không ai thấy. Nhưng rất thật.
[Hiện tại — Ký túc xá]
Thái Sơn
Thái Sơn
//bật dậy giữa đêm, thở gấp//
Cơn mơ đó — không còn là mơ nữa. Từng chi tiết, từng câu nói, đều sắc nét như thể vừa sống lại.
Thái Sơn
Thái Sơn
//với tay tìm điện thoại, bấm vào Messenger//
Tay anh dừng lại ở khung chat với Hào. Không nhắn gì. Chỉ nhìn cái tên ấy... và vang lên trong đầu một giọng nói rất khẽ như vọng lại từ một kiếp người cũ: “Lần này, xin đừng buông tay.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play