Ep 1 — Tang Lễ

KONICHIWA!!
.
Ep 1 — Tang Lễ
.
Ngoài hiên, trời trút nước tựa trăm ngàn sợi tơ bạc rũ xuống nhân gian.
Tiếng mưa rơi ào ào, dội xuống mái ngói âm ẩm rêu phong, như trống trận từ cõi trời giáng xuống. Mái nhà run rẩy hứng từng đợt ào ạt, nước mưa vỡ ra từng đợt, tuôn dốc xuống mái hiên rồi rơi tách tách xuống nền đá rêu.
Âm thanh ấy không dữ dội, cũng chẳng êm đềm — mà như tiếng thở dài của đất trời giữa những ngày tháng Chạp, vừa u buồn, vừa nặng nề, len lỏi khắp mọi ngóc ngách của căn nhà gỗ cũ. Trong gian phòng im lặng, tiếng mưa gõ mái lợp gỗ cũ kỹ trở thành thứ nhạc nền duy nhất, phả vào lòng người một nỗi u hoài khó gọi tên.
Tengen nâng ấm trà bằng một tay, động tác chẳng nhanh chẳng chậm, nhưng dứt khoát như mọi lần gã vung song đao.
Dòng nước nóng được rót xuống chén men trắng, vang lên âm thanh trong trẻo như ngọc va vào đá — ‘rào… tí tách… tí tách…’.
Khói trà cuộn lên nhè nhẹ, thoảng qua sống mũi mùi lá sen non và hương thảo mọc sau vườn.
Giữa căn phòng gỗ vắng lặng, tiếng nước chạm thành chén nghe rõ đến lạ, như tiếng mưa xa vọng lại từ thời thơ ấu. Tengen liếc nhìn dòng nước đầy một nửa, khẽ nhếch môi cười ngặt nghẽo, trầm giọng nói:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Em giỏi thật, Giyuu,”
Giọng gã khàn khàn, nửa như cười, nửa như thở dài.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Cho dù em lúc nào cũng cách xa và khó gần, khiến ai cũng nghĩ em thật lỗ mãn và kiêu ngạo.”
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Nào hay, em lại mặc cảm về bản thân chứ...”
Tengen khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải bức ảnh nhỏ.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Nhưng cũng vì cái tính cách xa ấy mà ta lại bị em thu hút.”
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Nhưng thật tiếc... cuộc đời em lại ngắn ngủi đến thế. Còn ta...” //nắm chặt tay// “Ta lại chẳng thể làm gì.”
Tí tách... Tí tách
Bên ngoài, trời vẫn mưa. Nhưng không còn là cơn mưa ào ạt như lúc đầu, mà dịu dần thành những hạt lặng lẽ rơi xuống mái hiên, nhỏ tí tách đều đặn, như thể đất trời cũng đang kiềm chế nước mắt. Tengen vẫn ngồi đó, tấm lưng rộng lớn không còn vững vàng như thường ngày, mà như có gì đó đang oằn xuống, chậm rãi từng chút một.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
//thở dài//
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“…Mặc dù ta vốn đã có ba người vợ,”
Gã cất giọng, rất nhẹ, như đang thú nhận một điều vừa buồn cười vừa đau lòng,
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“nhưng ta cũng không kìm được… mà vô tình yêu em.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên di ảnh Giyuu, như muốn nói điều đó trực tiếp với người đã khuất.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Em không biết đâu, Giyuu. Không chỉ riêng ta đâu… còn bọn họ nữa.”
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Ai cũng yêu em. Theo cách của riêng mình. Chỉ là… em lại chẳng biết gì hết.”
Một giọt nước rơi xuống — không rõ là nước mưa gió len vào mái, hay là nước mắt cuối cùng của gã. Rơi rất khẽ. Giống như khi gã người đàn ông ấy, lần đầu biết mình đã yêu một kẻ chẳng bao giờ mở lòng.
Gã ngẩng đầu. Qua làn khói nhang và mưa bụi giăng mờ ô cửa, hắn thấy một bóng người bước vào — mái tóc bạch kim bù xù, áo tang ướt sũng vì mưa, ánh mắt sâu hoắm như giếng cạn mùa đông. Là Sanemi.
Tengen khẽ cười, nụ cười không còn sức nở rộng, chỉ cong nhẹ ở khoé môi như để xua đi phần nào nỗi nghẹn ngào trong cổ họng.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Ồ… tới rồi à, Shinazugawa?”
Gã đưa mắt liếc ra sau lưng Sanemi, thấp thoáng vài dáng người khác lặng lẽ bước theo vào, mỗi người mang theo một nỗi buồn riêng, không ai nói một lời.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“…Cả mọi người nữa.”
Phòng tang bỗng như chật hẹp lại vì sự hiện diện của quá nhiều nỗi đau chưa được đặt tên. Mưa bên ngoài vẫn rơi — không còn dồn dập, nhưng đủ để áo người thấm lạnh. Tengen siết nhẹ nắm tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi di ảnh Giyuu.
Trời vẫn mưa nhẹ. Mưa như tiếng thở dài của đất trời, từng giọt rơi xuống mái ngói gỗ cũ, hòa cùng tiếng nhang cháy lách tách bên bàn thờ. Trong gian phòng nhỏ, di ảnh của Tomioka Giyuu đặt trang nghiêm — gương mặt ấy vẫn tĩnh lặng, ánh mắt ấy vẫn sâu như hồ thu, nhưng lạnh đi mãi mãi.
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
“Em ngu lắm, Tomioka.”
Hắn cắn răng.
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
“Em để tụi tao sống tiếp với lỗ hổng như thế à!?”
Hắn cúi đầu, tay đặt lên mép bàn thờ, thật nhẹ:
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
“Tao từng nghĩ nếu em chết… tao sẽ hận em suốt đời. Nhưng giờ tao hận chính mình nhiều hơn.”
.
.
Tí tách... Tí tách..
Obanai bước chậm. Tay khẽ đặt lên vai người bạn trí cốt của mình như một lời an ủi.
Y khẽ nghiêng đầu nhìn vào di ảnh. Băng vải che miệng hơi ướt. Y ngồi xuống, đặt nhành hoa bách hợp trắng.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“Em chẳng bao giờ nói gì, nhưng luôn lắng nghe.”
Y chạm ngón tay vào bàn gỗ, giọng trầm thấp như khói nhang:
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“Em không cần ai, nhưng ai cũng cần em. Giyuu à... em thật tàn nhẫn quá.”
Kyojurou đến sau cùng trong nhóm Trụ. Không còn nụ cười lửa cháy. Chỉ có đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ nhìn.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh là người em muốn cùng ngồi ăn một bữa cơm nóng, sau khi chiến đấu mệt mỏi.”
Cậu cúi đầu thật sâu, lời nói vỡ ra:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Vậy mà giờ, ta phải ăn giỗ anh..”
Kochou Chiharu•胡蝶 千遥
Kochou Chiharu•胡蝶 千遥
//giọng run run// “Anh từng bảo tôi: sống im lặng là cách bảo vệ người khác.”
Cậu nhìn di ảnh, rồi mím môi:
Kochou Chiharu•胡蝶 千遥
Kochou Chiharu•胡蝶 千遥
“Nhưng anh dùng sự lặng thinh ấy để dìm chết chính mình.”
Touya run rẩy. Tay cậu cầm mảnh giấy đã nhàu nát.
Kanroji Touya • 甘露寺 桃弥
Kanroji Touya • 甘露寺 桃弥
“Em đã viết cho anh hàng trăm bức thư khác nhau, hàng trăm lần, chưa từng dám gửi..”
Cậu bật cười khẽ, rồi khóc ngay sau đó:
Kanroji Touya • 甘露寺 桃弥
Kanroji Touya • 甘露寺 桃弥
“Anh chẳng bao giờ nhìn về phía em… nhưng chỉ một lần anh hỏi 'Em ổn chứ?' cũng đủ để khiến em muốn sống thêm vài năm để ngắm nhìn anh.”
Kanroji Touya • 甘露寺 桃弥
Kanroji Touya • 甘露寺 桃弥
//nức nở// “Bây giờ thì sao chứ!?”
Tanjiro bước vào cuối cùng. Cậu quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
“Em xin lỗi!”
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
“Giyuu-san, em đã không đủ giỏi… để giữ anh lại bên cạnh..”
Giọng Tanjiro nghẹn như tảng đá đè lên ngực.
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
“Em nghĩ mình hiểu anh… nhưng hoá ra em chẳng biết gì cả...”
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
Kamado Tanjiro • 竈門 炭治郎
//nức nở//
Zenitsu đến cùng Inosuke. Mắt đỏ hoe, giọng lạc đi:
Agatsuma Zenitsu • 我妻 善逸
Agatsuma Zenitsu • 我妻 善逸
“Anh Giyuu… Anh người đầu tiên không gọi em là đồ vô dụng..”
Agatsuma Zenitsu • 我妻 善逸
Agatsuma Zenitsu • 我妻 善逸
“Em thật sự rất quý anh.. Nhưng sao anh lại đi trước mọi người chứ..? Anh còn quá trẻ mà..”// nức nở//
Inosuke đứng kế bên, im lặng khác thường.
Chẳng giống Inosuke của mọi khi.
Hashibira Inosuke • 嘴平 伊之助
Hashibira Inosuke • 嘴平 伊之助
“Ngươi là người duy nhất dám xoa đầu ta mà ta không đánh lại...”
Hashibira Inosuke • 嘴平 伊之助
Hashibira Inosuke • 嘴平 伊之助
“Chẳng phải ngươi bảo, ngươi thích xoa đầu ta lắm sao.. Sao không ngồi dậy xoa đầu ta nữa..”
Cậu ngẩng đầu, cứng rắn, nhưng mắt lại hoe:
Hashibira Inosuke • 嘴平 伊之助
Hashibira Inosuke • 嘴平 伊之助
“Nếu ngươi còn sống… ta sẽ cho phép người ôm lần nữa...”
Muichiro cũng bước tới, đặt cành tùng xanh trước bàn thờ.
Tokito Muichiro •時透 無一郎
Tokito Muichiro •時透 無一郎
“Anh từng bảo với em rằng: ‘Đừng tự biến mình thành cái bóng vô cảm.’”
Em khẽ nhắm mắt.
Tokito Muichiro •時透 無一郎
Tokito Muichiro •時透 無一郎
“Lần đầu có người nhìn em như một con người.”
Genya chỉ bước tới, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay mà lau nước mắt cho Muichiro, nhẹ nhàng an ủi:
Shinazugawa Genya • 不死川 玄弥
Shinazugawa Genya • 不死川 玄弥
“Không sao đâu Muichiro.. Anh ấy chắc chắn sẽ không vui khi nhìn nhóc như này đâu..”
Shinazugawa Genya • 不死川 玄弥
Shinazugawa Genya • 不死川 玄弥
“Đúng không Tomioka-san?”
Kiyone — người quen của Giyuu, gục đầu bên chân bàn thờ.
Kujou Kiyone • 九条 清音
Kujou Kiyone • 九条 清音
“Anh từng hứa sống lâu hơn chị Tsutako. Hứa mà..”
Giọng cô nghẹn, hai vai run bần bật.
Kujou Kiyone • 九条 清音
Kujou Kiyone • 九条 清音
“Anh hứa… nhưng anh lại lừa em..”
Nezuko đến, bước thật khẽ, ngồi xuống bên Kiyone. Không một lời. Nhưng đôi mắt đỏ thẫm kia lặng lẽ đẫm nước.
Cô lấy tay lau bài vị, rồi gật đầu thật nhẹ. Cô hiểu nỗi đau, dù chẳng nói được thành câu.
Cuối cùng, một cô gái tiến vào. Mioka, tóc trắng, mắt xanh như hồ sâu, trong veo mà kiên cường.
Cô không khóc.
Chỉ đặt một bức vẽ nguệch ngoạc trước bàn thờ — cô và Giyuu đã từng cùng nhau đứng dưới cây anh đào, tâm sự những gì bản thân đã trải qua, bây giờ chỉ còn là kỷ niệm.. Cô cúi đầu thật sâu.
Fushimi Mioka • 伏見 澪香
Fushimi Mioka • 伏見 澪香
"Mong anh hãy yên nghỉ thật tốt.. Em ngưỡng mộ anh, Tomioka-sama."
Tiếng mưa vẫn tí tách trên mái, len lỏi vào ván gỗ, rồi tan vào thinh không. Nhưng trong cái im lặng đó, không còn là sự cô độc của Giyuu nữa — mà là một khoảng trống có hình em, được ai đó giữ lại trong lòng từng người.
Một bóng hình già nua nhẹ nhàng bước tới, tại chạm nhẹ vào bài vị khẽ nói:
Urokodaki Sakonji • 鱗滝 左近次
Urokodaki Sakonji • 鱗滝 左近次
“Giyuu, ta đến trễ rồi.. Con không giận ta chứ..?”
Urokodaki Sakonji • 鱗滝 左近次
Urokodaki Sakonji • 鱗滝 左近次
//thở dài// “Yên nghỉ con nhé..”
.
.
1571 chữ
— End —
Hot

Comments

Thiển Dã Học Tú

Thiển Dã Học Tú

khủng bố văn chương🥰🥰

2025-07-29

1

Thiển Dã Học Tú

Thiển Dã Học Tú

má ơi mở bài đủ wow rồi đó sẹo ơi😔

2025-07-29

2

Thiển Dã Học Tú

Thiển Dã Học Tú

ê nhờ bà này ms bt đó h mik sai chính tả=))

2025-07-29

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play