Ep. 2 — Hồi Ức Của Rắn

KONICHIWA!!
.
Ep. 2 — Hồi Ức Của Rắn
.
Ánh tà của buổi sáng ban mai tháng Tám năm 19XX rọi qua khung cửa sổ gỗ mục, trải một lớp mỏng ánh sáng dịu lên đôi mắt đã từng tràn đầy giễu cợt của Igurou Obanai.
Y ngồi bên hiên nhà cũ, quấn mình trong lớp áo trắng lặng như tờ. Bên cạnh là một bình trà đã nguội, và một mẩu băng gạc bị tháo nửa vời — vết sẹo trên môi vẫn còn đó, vẫn cong lên như nụ cười chế giễu chính mình.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Em chết rồi..."
Y khẽ lẩm bẩm. Giọng nói run rẩy như gió luồn qua cổ áo.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Nhưng tại sao… em lại cứ hiện về trong đầu ta như vậy, Giyuu?"
.
.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ngươi lại nhìn ta như vậy nữa rồi."
Tiếng của y trong ký ức vang lên, lạnh như gươm lướt qua băng tuyết.
Tomioka Giyuu không đáp, chỉ im lặng dời mắt khỏi Obanai, ánh nhìn luôn sâu như nước hồ mùa đông, không đáy, không gợn. Obanai từng ghét cái kiểu đó.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ngươi bị điếc à? Ta bảo đừng nhìn nữa!"
Y gằn giọng, bước sát lại, cố tìm kiếm một sự phản ứng nhỏ từ người kia.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Hay ngươi nghĩ ngươi đáng thương lắm sao mà phải tỏ ra bất cần thế? Cái bộ dạng ấy chỉ khiến người khác khó chịu thôi, Tomioka.!"
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
//mím môi//
Em lại không đáp. Chỉ cúi đầu, khẽ mím môi, như thể chấp nhận sự cay đắng từ y.
Lúc đó, Obanai chưa hiểu. Y chỉ thấy giận. Một thứ giận dữ không tên, nghẹn ở ngực, như thể muốn gào lên nhưng cổ họng thì nghẽn đặc nước mắt.
.
.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ngươi có biết... ta ghét cái sự im lặng của ngươi đến mức nào không?"
Obanai ngồi lại trong thực tại, thì thầm vào hư không.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ta ghét vì... nó giống ta. Cũng là một con người cô độc, chẳng lý do mà sống sót."
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Vì sao ngươi không nói?"
Obanai từng hỏi trong một buổi nhiệm vụ chung.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ngươi nghĩ lời nói là vô dụng sao? Hay ngươi không tin ai có thể nghe mình?"
Lần đó, Giyuu ngước lên. Và y đã thấy ánh mắt đó.
Một hồ nước.
Sâu
Lặng.
Nhưng lại có thứ gì đó đang run rẩy bên trong.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
//nhỏ giọng// "...Tôi... không biết phải nói gì."
Giọng của Giyuu nhỏ như gió lay cỏ non.
Obanai bối rối.
Y chưa từng nghe giọng Giyuu rõ ràng đến thế.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
//nhíu mày// "Ngươi có biết... ánh mắt ngươi như đang níu kéo điều gì đó không?"
Obanai quay mặt đi khi nhận ra bản thân vừa nói ra câu nói nào đó thật ngu ngốc.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Thật phiền phức."
.
Sau đó, họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Không ai bảo ai. Chỉ là tình cờ — hoặc là định mệnh.
Có lần, Obanai bị thương ở vai sau một trận đánh với quỷ. Giyuu lặng lẽ ở bên cạnh băng bó.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
//gằn giọng// "Ta không cần."
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
//nhíu mày// "Nhưng máu của cậu chảy nhiều quá."
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Máu của ta thì liên quan gì đến ngươi!?"
Giyuu dừng tay, ngẩng lên.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Là đồng đội. Tôi không muốn ai chết nữa."
Chỉ một câu đơn giản, nhưng Obanai thấy tim mình đập nhanh đến đau nghẹt thở.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ngươi ngốc thật."
Y gằn giọng, nhưng không còn hung hăng rút vai về nữa.
.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ngươi có bao giờ nghĩ đến chuyện sống cho chính mình không?"
Obanai hỏi trong một buổi chiều hiếm hoi khi cả hai người cùng ngồi ngắm trời mây.
Giyuu yên lặng hồi lâu.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"...Tôi không biết mình còn gì để sống cho nữa."
Mọi thứ khẽ lặng đi một lúc, rồi y khẽ cất giọng run run.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Thế thì sống cho kẻ khác đi.."
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"...Ai?"
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"..Ta."
.
Obanai bật cười khẽ, rồi khịt mũi, tự rót trà nguội cho mình.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Ta nói vậy... nhưng em chẳng bao giờ nghe ra đâu. Cái đầu em lúc nào cũng cứng như đá. Trái tim thì mềm như nước."
Y nhắm mắt, cảm giác cái lạnh luồn qua từng kẽ tay.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Em đã chết rồi, Giyuu."
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Nhưng em lại giống như sống mãi trong lòng ta — như cái hồ nước ấy, không bao giờ cạn."
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Có phải... nếu lúc đó ta nói rõ hơn, gọi tên em nhiều hơn, băng bó vết thương lòng em cẩn thận hơn..."
Obanai cúi đầu, băng gạc rơi khỏi tay.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"...thì em đã chết cùng người mình yêu không?”
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Igurou..”
Một tiếng gọi mơ hồ vang lên từ gió.
Y bật dậy, tim bắt đầu đập loạn.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“Giyuu..!?”
Không có ai. Chỉ là tiếng gió.
... Hoặc là tiếng lòng..?
.
Trong nhật ký mà Giyuu để lại — một quyển sổ nhỏ, giấy ố vàng, chữ viết cứng cáp — có một trang cuối cùng bị rách. Nhưng còn một đoạn y giữ được:
“Nếu có thể bắt đầu lại, tôi muốn thử nói chuyện nhiều hơn với cậu. Dù cậu cay nghiệt, dù cậu gắt gỏng… nhưng ánh mắt cậu thật ấm áp. Tôi nghĩ… tôi thích ánh mắt đó. Và tôi ước... tôi có thể sống lâu hơn, để hiểu vì sao.”
Y cũng không biết bản thân đã đọc lại đoạn ấy lần thứ bao nhiêu nữa.
Y bật cười.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"Có gì đâu mà phải hiểu, đồ đần."
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
"...Là vì ta yêu em."
Lần đầu tiên y thốt ra câu đó.
Chậm.
Rõ.
Như một lời tiễn biệt.
.
.
Đêm đó, trời mưa.
Không phải kiểu mưa trút nước như trút giận, mà là thứ mưa lạnh lẽo rỉ rả như tiếng khóc bị kiềm nén trong lòng người.
Obanai vẫn nhớ mình đã đứng tựa vào cây cột ngoài hành lang, dưới mái hiên của một ngôi trọ, một tay siết chặt băng gạc quanh miệng như đang muốn bóp chết nó. Đôi mắt của y — dù có lành hay mù — lúc đó đều nhòe đi vì cảm xúc nào đó y không muốn gọi tên.
Và rồi... người ấy bước ra.
Tomioka Giyuu
Kẻ mà Obanai vẫn cho là phiền phức, là không biết ăn nói, là cái bóng trôi dạt của một kẻ may mắn sống sót. Là tất cả những thứ y luôn dùng để tự che đi cảm xúc của mình mỗi khi vô tình để ánh mắt mình dõi theo bóng dáng ấy.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Còn chưa ngủ à?”
Giọng nói ấy vang lên nhẹ như sương, lạnh như mưa, lại thấm như rượu đã ủ lâu năm.
Obanai im lặng. Không trả lời. Chỉ đưa tay lên, thật chậm rãi… tháo từng lớp băng gạc quanh miệng mình ra.
Giyuu hơi khựng lại. Nhưng không tránh. Cũng không lùi.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“Nhìn đi,”
Obanai khàn giọng, vừa như giễu cợt chính mình, vừa như đang trút hết cặn lắng trong lòng.
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“Nhìn kỹ đi. Cái thứ dị dạng mà ngươi chưa từng dám hỏi đến. Cái miệng này… chẳng ai chịu nổi đâu.”
Y quay mặt qua, để ánh trăng lướt qua những đường sẹo ngoằn ngoèo chạy dọc từ má đến tận cằm, vết tích từ ngày y bị gia tộc hiến tế. Miệng y lúc nào cũng khép lại, nhưng bây giờ lại mở ra một nỗi đau không lời.
Giyuu không nói gì
Chỉ lặng lẽ tiến lại gần.
Y muốn em tránh xa y. Muốn em sợ hãi. Muốn em nhăn mặt rồi quay đi như bao người từng làm.
Nhưng em không làm vậy.
Một bàn tay đưa lên. Lạnh. Rất lạnh. Nhưng lại ấm một cách kỳ lạ khi chạm vào má y.
Giyuu dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ dọc theo vết sẹo, nhẹ như sợ làm đau y — hay làm kinh động thứ gì đó thiêng liêng vừa tỉnh giấc.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“…Còn đau không?”
Giọng em khẽ lắm, như mưa nhỏ chạm vào mặt hồ đang đông cứng.
Obanai cứng người. Một hồi sau mới bật ra một tiếng cười khô khốc:
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“Ngươi hỏi cái gì vậy, Tomioka? Thứ đó đã ở đó từ lâu lắm rồi. Làm sao còn đau được chứ—”
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nhưng…”
Giyuu ngắt lời, mắt không rời khỏi vết sẹo.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Có những vết thương, không phải vì nó còn rỉ máu mới gọi là đau.”
Obanai không thể nói thêm được gì nữa.
Y cứ để mặc em chạm vào. Để bàn tay ấy lần theo từng đường rạch quái dị. Cứ như thể... em đang xoa dịu con rắn trong lòng y, bằng chính lòng từ bi của mình.
Lúc ấy y biết… mình không còn đường lui nữa rồi.
Y đã yêu em.
Không phải vì em tốt. Không phải vì em dịu dàng. Mà là vì… em nhìn vào những vết thương trên người y — và không quay lưng lại.
Trái lại, còn hỏi: “Còn đau không?”
Và y, một kẻ cả đời bị nhìn bằng ánh mắt ghê tởm, chỉ biết cúi đầu, khẽ đáp như một kẻ vừa bị đánh gục:
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
Igurou Obanai • 伊黒 小芭内
“…Còn.”
.
.
1490 chữ.
— End —
Hot

Comments

Thiển Dã Học Tú

Thiển Dã Học Tú

em đi rồi... chỉ là... do anh còn tiếc thương mà cứ giữ em trong ký ức...chỉ là anh muốn em gặp anh trong mỗi giấc mộng mà thôi...=))))

2025-07-29

1

Thiển Dã Học Tú

Thiển Dã Học Tú

đúng rồi... em đần mà=)))... nhưng mà anh vẫn yêu 1 kẻ đần đấy thôi=)))

2025-07-29

1

Thiển Dã Học Tú

Thiển Dã Học Tú

thấm quá vk ơi😔

2025-07-29

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play