Giữa nơi đầy rẫy các chàng trai đẹp trai, rốt cuộc là làm sao cô lại chọn trúng người đàn ông họ Chu này.
Chu Thanh Tịch, 29 tuổi, người thừa kế họ Chu ở Kyoto cũng là giáo sư đặc biệt của Học Viện Tài Chính Thanh Đại.
Ôn Tống Mỹ là sinh viên của khoa Tài chính Đại học Thanh Đại và đã nghe vài lần bài giảng của Chu Thanh Tịch.
Bảo sao tối qua cô cảm thấy người đàn ông có vẻ quen mắt, lúc đó còn tưởng là tính chất chung của các chàng trai đẹp trai, không ngờ lại chính là Chu Thanh Tịch.
Hình ảnh của Chu Thanh Tịch ở trường thực sự là một giáo sư rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cứng nhắc, ai dám nghĩ rằng người như anh lại đến những nơi như thế vào đêm khuya.
Ôn Tống Mỹ bật dậy từ trên giường, massage mái tóc rối bời vốn đã lộn xộn của mình, hậu quả của sự mê hoặc tình dục là cô có vẻ như đang nhận được một chút cảm giác.
Ai là người sau khi tốt nghiệp lại ngủ với giáo sư?
Một sinh viên mới nhận bằng tốt nghiệp hôm qua thực sự đã làm hỏng nó.
Đó là giáo sư, thầy của cô, thực sự kinh khủng!
Cô quay đầu nhìn khuôn mặt còn đang say giấc của Chu Thanh Tịch, quyết định trốn đi.
Ôn Tống Mỹ cẩn thận nhấc tay anh ra, chân cô giẫm xuống nền suýt nữa đã ngã ngửa vì đau.
Cô mím môi mới không để mình phát ra tiếng, cúi người nhặt váy và mặc nó lên người.
Sau khi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cô nhịn cơn đau và chạy nhanh về phòng nghỉ của mình.
Không chịu thua, vì biết chủ quán ở đây, cô còn gọi điện hỏi xem 7901 có phải là phòng của Chu Thanh Tịch không.
Kết quả nhận được rất chắc chắn, đã phá hủy toàn bộ hy vọng cuối cùng của cô.
Cô gọi về cho gia đình, nói là sẽ đi du học sau khi tốt nghiệp, mua vé máy bay của Kyoto đến Bangkok và biến mất ngay lập tức.
Cô quên mất tối đó anh có đeo bao hay không nhưng dù sao cô cũng đã mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Ban đầu cô nghĩ rằng mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, cho đến khi cô phát hiện mình bị trễ kinh nguyệt.
Với tâm trạng căng thẳng, cô đã mua một que thử thai và kết quả thật sự là một cú đấm vào đầu.
Hai vạch.
Thực sự là hai vạch.
Ôn Tống Mỹ ngồi trên bồn cầu mà vò đầu bức tóc, cô bạn thân - Cao Xuân Vy thấy cô lâu quá chưa ra ngoài nên gõ cửa.
- Mỹ Mỹ, sao chưa ra?
Ôn Tống Mỹ mang tâm trạng khá nặng nề bước ra.
- Vy Vy, cậu có số liên lạc của Chu Thanh Tịch không?
- Ai?
- Chu Thanh Tịch, giáo sư đặc biệt của học viện chúng ta.
- Có, sao vậy?
Cao Xuân Vy là thành viên của hội sinh viên, trước đây có lần tổ chức một buổi thuyết trình nên đã tiện thể lấy số điện thoại của Chu Thanh Tịch.
- À...
Ôn Tống Mỹ mím môi, điều này có vẻ không dễ nói.
- ... chỉ là có một vụ án muốn tìm thầy ấy.
- Hỏ ?
Cao Xuân Vy nghĩ mình nghe nhầm, Chu Thanh Tịch không phải là giáo sư luật mà chỉ là một giáo sư đặc biệt của khoa kinh tế học, có thể hiểu được vụ án gì?
Cô lại hỏi.
- Vụ án gì vậy?
Ôn Tống Mỹ nhìn chằm chằm vào que thử thai và nói một cách kiên quyết.
- Vụ án mạng.
- ???
Rõ ràng mỗi chữ đều hiểu nhưng khi ghép lại thì không biết ý nghĩa của nó.
Tuy nhiên, dù sao cũng là người đã đọc nhiều tiểu thuyết, Cao Xuân Vy nhanh chóng phản ứng lại.
- Cậu... cậu mang thai rồi sao?
Ôn Tống Mỹ không trả lời mà giơ que thử thai lên.
Trong một khoảnh khắc ngắn, biểu cảm của Cao Xuân Vy từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi, sau đó trở nên tức giận.
Cô lập tức lấy điện thoại ra và đưa cho Ôn Tống Mỹ.
- Câu, ngay lập tức gọi điện cho Chu Thanh Tịch, bắt người đàn ông chó đó phải chịu trách nhiệm.
Ôn Tống Mỹ lại nhíu mày, có vẻ hơi do dự.
Đều là người lớn, vốn dĩ là chuyện tình nguyện giữa anh và cô, thực sự không có gì để trách nhiệm hay không trách nhiệm, nếu phải nói thì vẫn là cô chủ động kéo Chu Thanh Tịch vào.
- Cho tớ suy nghĩ một chút.
Ôn Tống Mỹ nằm dài trên ghế sofa.
Mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu xuất hiện toàn bộ hình ảnh gợi cảm của đêm đó.
Mười phút sau, cô tìm thấy số điện thoại của Chu Thanh Tịch và gọi đi bằng điện thoại của mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng lần, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó đã được nghe.
Trước khi cô định ngắt cuộc gọi thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở.
- Alo?
Một âm thanh hơi khàn khàn truyền đến, Ôn Tống Mỹ phản xạ tự nhiên ngưng thở.
Nếu không nhầm, Chu Thanh Tịch có thể đang ngủ, chỉ khi mới thức dậy mới có âm thanh này.
- Alo?
Lại một tiếng nữa.
Ôn Tống Mỹ hít thở sâu, nhỏ giọng nói.
- Anh còn nhớ chuyện xảy ra vào ngày 15 tháng trước ở tầng 79 của "Blue" không?
"Blue" là tên của quán đó, cô cảm thấy diễn đạt như thế đã rất rõ ràng rồi.
- Ừm.
- Ờ...
Đột nhiên cô lại không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể hỏi lén.
- Ngày hôm đó, anh... có dùng bao không?
- Hửm?
Chu Thanh Tịch có chút ngạc nhiên, chủ yếu là đột nhiên nói về vấn đề này có vẻ kỳ lạ.
Một lúc sau, anh vẫn trả lời.
- Có.
Phòng nghỉ được dọn dẹp định kỳ, khăn giấy, khăn ướt và ba con sói đều được bổ sung đồng bộ.
Cả hai đầu điện thoại im lặng ngay lập tức.
Ôn Tống Mỹ chậm rãi nói.
- Dù anh đã đeo bao, tôi cũng đã uống thuốc tránh thai ngay sau đó nhưng mà... tôi vẫn mang thai.
Khi lời nói dừng lại, cô nghe thấy tiếng ồn ào râm ran, rất giống như tiếng người ngồi dậy từ trên giường, làm rung động chăn.
- Chờ một chút.
Sau khi nói một câu, Ôn Tống Mỹ rõ ràng nghe thấy hơi thở của anh xa hơn, không biết đang làm gì.
Không đến ba phút, giọng nói lại vang lên.
- Hai ngày sau gặp mặt để thảo luận có được không?
Ôn Tống Mỹ nhíu mày, cô không thích thái độ từ chối này.
- Tại sao phải gặp sau hai ngày?
- Tôi đang ở New York.
Chu Thanh Tịch nói xong, mọi thứ dường như đã rõ ràng.
Bangkok và New York có chênh lệch thời gian mười hai giờ, bây giờ ở Bangkok đang là buổi trưa, còn New York thì trời vẫn chưa sáng, khó trách tại sao giờ này anh đang ngủ.
- Tôi không kịp chuyến bay thẳng gần nhất, phải đợi chuyến bay từ Hồng Kông rồi mới quay lại Kyoto.
Chu Thanh Tịch giải thích một lần nữa, Ôn Tống Mỹ cũng hoàn toàn bị thái độ của anh thuyết phục.
Dù sao đi nữa, đợi gặp mặt rồi hãy nói tiếp.
- Vậy hẹn gặp anh sau.
Sau khi nói xong, cô lập tức ngắt điện thoại nhưng lại nhanh chóng nhận được yêu cầu kết bạn từ Wechat của Chu Thanh Tịch.
Thông tin xác minh chỉ điền ba chữ "Chu Thanh Tịch", vẫn là ảnh đại diện của một bức tranh phong cảnh, thực sự rất phù hợp với hình ảnh của người cựu cán bộ.
Ôn Tống Mỹ đã nhấn đồng ý, đối phương lập tức gửi một vị trí qua.
[Gặp nhau ở đây có được không? Em ở đâu? Tôi đến đón em]
Ôn Tống Mỹ nhìn địa chỉ, cũng gần nhà cô ở Kyoto.
[Được rồi. Tôi tự đến]
Trên thanh trò chuyện hiển thị khá lâu "đối phương đang nhập" cuối cùng chỉ gửi một chữ.
[Được]
Updated 28 Episodes
Comments