[Alldazai] Bản Giao Hưởng Dở Dang
1
Tác giả
Chào mừng những nạn nhân mới của ta
Có những người ra đi như ánh đèn cuối hành lang –
Dù vụt tắt, vẫn lưu lại hơi ấm trong lòng những kẻ ở lại.
Mưa đêm đó như trút cả bầu trời xuống thành phố Yokohama.
Làm sao anh có thể quên được cái đêm định mệnh ấy.
Từng giọt máu nhỏ xuống lòng bàn tay anh, nóng rẫy
Từng hơi thở cuối cùng... tàn dần trong tiếng cười trầm thấp quen thuộc.
Dazai
".... nếu anh sống sót..."
Dazai
“…thì hãy sống như tôi chưa từng chết.”
Dazai nói như thể đó là một trò đùa.
Nhưng nụ cười trên môi cậu lại ướt nước mưa và mùi máu.
Miếng băng gạc vướn víu ấy tuth xuống lộ ra đôi mắt màu nâu hoàng hôn nhưng sâu thẳm lại là nhiều lời tâm sự
Oda đã ôm Dazai thật chặt
Oda
"Cậu đừng nói như vậy..."
Như muốn giữ cậu lại bằng cả sinh mạng mình.
Nhưng rồi… trong một cái chớp mắt. Dazai biến mất.
Chỉ còn lại một khoảng trống lạnh ngắt.
Ango
"Anh chắc chứ, Odasaku?"
Tiếng Ango ngày ấy vẫn còn vang trong tai Oda như tiếng đồng vọng từ quá khứ.
Ango
“Gia nhập Cơ Quan… có thể không phải điều Dazai mong muốn cho cậu.”
Oda
“Là thứ mà cậu ấy mong cho chính mình. Nhưng không kịp.”
Đứa trẻ trong bóng tối ấy...
Mãi mãi lặng lẽ trong bóng tối mà chưa kịp ra khỏi ánh sáng
Chỉ là, đôi mắt giấu sau kính của anh ta khẽ lay động.
Có lẽ vì... chính Ango là người cuối cùng biết kế hoạch đó
Sau đêm ấy, không ai còn thấy Dazai Osamu hay Oda Sakunosuke nữa
Tên của Dazai biến mất khỏi danh sách truy nã.
Mafia Cảng không nhắc đến cậu.
Và Oda Sakunosuke giờ là một điều tra viên chính thức của Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang, làm việc cùng với Kunikida Doppo, người có lý tưởng mạnh mẽ
Atsushi Nakajima, “con hổ bạc” với giá treo đầu 7 tỷ đang tập làm quen với bộ suit, tập phân tích hồ sơ, và tập sống... như một người bình thường.
Nhưng đôi mắt thì không còn cười.
Kunikida
“Tôi có nhiệm vụ cho anh đây, Oda-san.”
Kunikida
“Có vài người báo cáo rằng gần đây... văn phòng vào ban đêm có hiện tượng lạ.”
Kunikida
“Tôi thì không tin vào ma quỷ. Chỉ là… tôi bận sổ sách. Nếu anh rảnh, có thể... trực thay?”
Oda
“Tôi tưởng anh là người không bỏ lỡ một nhiệm vụ nào.”
Kunikida
“Ờ thì… nhiệm vụ này không cần lý tưởng để hoàn thành.”
Kunikida
“Tôi sẽ làm thay anh phần hồ sơ. Một đêm thôi.”
Đêm hôm đó, Oda mang theo một quyển sách và hai lon cà phê.
Một... không rõ để cho ai.
Lúc ngồi một mình trong văn phòng, ánh đèn lặng lẽ hắt bóng anh lên sàn nhà trống rỗng.
Chỉ là nói chuyện vẩn vơ.
Oda
📱“Anh có tin... một người chết nhưng không rời đi không?”
Ango
📱"Cậu vẫn chưa ngừng tìm Dazai sao?”
Oda
📱"Tôi không tìm. Tôi chỉ chờ.”
Sau cuộc gọi, Oda đứng dậy, dạo quanh căn phòng nơi anh từng thấy à không... ảo giác Dazai bước đi, ngồi viết tài liệu, trêu chọc Kunikida, và để lại bao mùi thuốc sát trùng pha mùi sách cũ.
Tiếng gió đêm luồn qua khe cửa sổ.
Không phải tiếng của mình. Không phải gió.
Từ phía cuối hành lang, nơi ánh đèn mờ hắt vào hành lang dài, một bóng người xuất hiện.
Dáng người gầy. Áo khoác dài. Tay đút túi. Chân bước thong thả.
Nụ cười… dửng dưng như thể chưa từng chết đi.
?
"... chào buổi tối... Odasaku"
Comments
Marvin
mới đọc nên không biết nà nghe nạn nhân là điềm điềm rồi nha
2025-07-29
2
Bạch sắc Nga la tư
Thả cái hint to thế bác.
2025-07-28
3
Núp trong sịp của bạn
Sao nay văn vẻ vậy Chi:))
2025-07-29
2