Trì Sính-Sở Úy: Em Ngốc ~
CHAP 2 – Dạy em gọi anh là chồng
Căn hộ áp mái của Trì Sính rộng như một khách sạn năm sao thu nhỏ, nhưng Sở Úy thì lại cứ ngồi khép nép ở mép ghế salon, tay ôm gối, mắt chớp chớp nhìn anh như thể anh là… cọp.
Trì Sính đang pha cà phê, thỉnh thoảng liếc sang.
Trì Sính
“Em đói nữa không?”
Sở Úy
“Dạ không… Em ăn mì anh nấu rồi… ngon lắm… ngon hơn mì gói em từng ăn…”
Cậu ngập ngừng nhìn anh một lúc rồi gọi nhỏ
Trì Sính khựng lại. Ly cà phê trên tay suýt rơi.
Anh quay sang, nhíu mày, giọng trầm xuống
Sở Úy
“Ơ… không phải anh là người lớn hơn em sao…?”
Trì Sính
“Không được gọi chú. Nghe già.”
Sở Úy
“Chồng…? Là… cái người cưới nhau hả?”
Trì Sính
“Ừ. Là người dắt em về, cho em nhà, cho em ăn… tối ôm em ngủ. Gọi chồng là đúng rồi.”
Sở Úy
“Chồng… chồng… ăn cơm?”
Trì Sính bật cười, bước lại gần, ngồi xuống cạnh cậu
Trì Sính
“Chồng không ăn cơm. Chồng đang dạy vợ cách gọi chồng.”
Trì Sính
“Nhìn vào mắt anh. Gọi rõ từng chữ. Chồng. Ơi.”
Cậu chớp chớp mắt, nhìn anh. Mắt cậu tròn như hạt thủy tinh, môi mím lại, rồi lí nhí
Trì Sính ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong.
Sở Úy vui thấy rõ, cười toe
Sở Úy
“Em gọi được rồi! Gọi nữa được không?”
Trì Sính đưa tay xoa đầu cậu
Trì Sính
“Gọi một lần là đủ rồi. Gọi hoài anh tưởng vợ đói nữa.”
Sở Úy
“Không phải đói… mà là em thích gọi…”
Cậu chồm tới, bám lấy tay áo anh
Sở Úy
“Tại anh đẹp trai… tốt bụng… anh cười cũng đẹp… nên em gọi nhiều lắm…”
Trì Sính khẽ thở ra một tiếng, đưa tay kéo cậu vào lòng, nhẹ giọng
Trì Sính
“Được. Từ giờ chỉ được gọi mỗi anh là chồng. Ai khác em đừng gọi
Sở Úy
“Dạ… chồng là của em.”
Trì Sính
“Ừ. Vợ là của anh.”
Sở Úy
“Tối nay em được ôm anh ngủ không…?”
Trì Sính
“Nếu em không gọi nhầm là chú nữa, thì được.”
Comments