| Thư Quyển Nhất Mộng | Tui Là Thiếp Nam Phụ Và Hệ Thống Ghét Tui!
Chương 2
【Ting! Hệ thống kích hoạt bổ sung thông tin muộn do lỗi kỹ thuật. Xin lỗi quý khách vì sự bất tiện này.】
Ân Hề giật bắn người khi âm thanh máy móc vang lên trong đầu.
Đạo diễn Hứa cũng lùi hẳn nửa bước, mắt trợn tròn.
Đạo diễn Hứa
"Nó còn hoạt động hả trời?!"
Hệ thống
【Triệu Ân Hề – xuyên nhập thành Triệu Tư Dao, thứ nữ phủ quốc công, hiện là thiếp thất duy nhất bên cạnh Sở Quy Hồng.】
Hệ thống
【Hứa Minh Đường – xuyên nhập thành Hứa Diệc Chi, thư sinh nghèo, người tình vụng trộm lâu năm của Triệu Tư Dao.】
Hệ thống
【Chúc hai vị nhập vai thành công.】
Hứa Diệc Chi
"…Người tình lâu năm?!"
Hứa Diệc Chi suýt nghẹn máu.
Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran. Cả hai nhìn nhau, sự ngượng ngùng ngưng đọng giữa tiếng gió xào xạc và… hiện thực quá tàn khốc.
Hứa Diệc Chi
"Cô làm gì mà có nhân tình?!"
Triệu Tư Dao
"Tôi mới là người nên hỏi đó! Tại sao thân già như ông mà còn là… tình nhân của tôi?!"
Hứa Diệc Chi siết chặt tay, cố gắng kiềm chế không chửi thề. Hắn đã từng bị diễn viên trẻ chọc điên, từng đập bàn bỏ set, từng ngủ dựng trên phim trường vì deadline – nhưng chưa bao giờ bị hệ thống nào troll thảm như vậy.
Hứa Diệc Chi
"Tôi không quay cái phim nào mà cho nữ phụ ngoại tình trắng trợn như vậy!"
Triệu Tư Dao
"Tôi cũng đâu nhận vai nào mà lén lút gặp tình nhân trong hẻm đâu, cha nội ơi!"
Đúng lúc đó, một tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
Một bóng dáng nhỏ nhắn rón rén xuất hiện từ rặng trúc. Mái tóc đen búi gọn, y phục gọn gàng, ánh mắt lanh lợi nhìn quét hai người trong ánh trăng mờ.
Cẩm Tú
"Đã đến giờ về rồi. Nếu còn ở lại nữa… sẽ bị nghi ngờ."
Giọng nói ấy không quá to nhưng đủ khiến Tư Dao cứng đờ.
Còn Hứa Diệc Chi thì nghiêng đầu, đánh giá cô hầu gái bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Cẩm Tú
"Cẩm Tú, nha hoàn thân cận của tiểu thư."
Cô hầu gái khẽ cúi đầu, giọng mềm mà mắt lại sắc như dao.
Không khí bỗng chốc thay đổi. Cẩm Tú không nói gì thêm, chỉ yên lặng liếc sang Hứa Diệc Chi, ánh mắt kia không giấu được thông điệp quen thuộc.
Cẩm Tú
"Lại là vị này à, còn chưa chịu chán sao?"
Tư Dao muốn khóc mà không khóc nổi.
Triệu Tư Dao
"Tôi mới vô vai lần đầu, nha đầu này đã xem tôi là người lén lút lâu năm."
Triệu Tư Dao
"Cẩm Tú, ta chỉ ra ngoài… hóng mát."
Giọng điệu quá mức hiểu chuyện.
Cẩm Tú
"Nhưng đêm đã khuya rồi… nếu người còn chưa quay về, chẳng may có ai đến tìm, lại thấy phòng vắng… thì e là sẽ..."
Cẩm Tú không nói hết câu, nhưng ba người đều hiểu.
Tư Dao thở dài, quay sang đạo diễn Hứa – à không, Hứa Diệc Chi – chán nản.
Triệu Tư Dao
"Đi thôi. Chưa gì đã thành couple phản diện."
Hứa Diệc Chi nhíu mày, đút tay vào tay áo như sắp đi quay cảnh ‘bị hành hình’.
Hứa Diệc Chi
"Thằng nào lập trình cái hệ thống này, tôi thề cho nó đóng vai thi thể trôi sông từ tập 1 đến tập cuối!"
Cẩm Tú đi trước mở đường, dáng bước nhanh nhẹn như thể quá quen thuộc với chuyện này.
Tư Dao đi giữa, lòng đầy rối rắm.
Hứa Diệc Chi đi sau, âm thầm tính toán xem có nên tìm cách “thoát vai” bằng cách tự sát để reset nhân vật không.
Gió đêm thổi nhẹ qua rặng trúc, màn đêm nuốt trọn ba bóng người lén lút trở về phủ, mở ra những chương tiếp theo – nơi một đạo diễn và một nữ phụ… phải học cách sống như đôi tình nhân phản diện.
Vừa bước qua hành lang uốn lượn, lốp bốp vài hạt mưa lất phất rơi lên mái ngói cong, Triệu Tư Dao liền nghe thấy tiếng gió xào xạc giữa vườn trúc phía trước.
Cẩm Tú đỡ tay nàng, vừa khẽ nói “Cẩn thận bậc thềm”, thì đã thấy trong sân viện có một bóng người áo xám ngồi trầm mặc bên bàn đá.
Ánh trăng lướt qua lớp mây mỏng, rọi xuống gương mặt nam nhân kia—mày kiếm mắt sáng, dáng ngồi nhàn nhã, tay nâng tách trà sứ men lam. Dưới ánh nhìn ấy, trà khói còn chưa tan, nhưng khí thế thì đã rõ: hắn đang chờ người.
Triệu Tư Dao suýt chút nữa trượt chân ngã ngửa.
Cẩm Tú
"Tiểu… tiểu thư, là Sở nhị gia."
Cẩm Tú nhỏ giọng như muỗi.
Triệu Tư Dao
"Tôi biết chứ!"
Triệu Tư Dao rít qua kẽ răng, trong lòng chỉ muốn đào hố chui xuống. Khi nãy còn lo hệ thống cụt đầu kia bật lại, giờ thì thà nó nhảy ra lôi cô đi còn hơn.
Nam phụ số một trong kịch bản, phúc hắc, thâm trầm, bề ngoài thanh nhã nhưng bên trong độc miệng. Và hiện tại, là phu quân hợp pháp của thân thể cô đang mượn—Triệu Tư Dao.
Tư Dao kéo tay áo che nửa mặt, bước đi như lướt gió. Nhưng chưa kịp nói câu nào, giọng hắn đã vang lên, nhẹ nhàng mà sắc bén như lưỡi dao cạo qua cổ tay.
Sở Quy Hồng
"Muộn rồi mới về. Gặp ai bên ngoài vậy?"
Đạo diễn Hứa, ông thấy chưa? Cái trò xuyên vai này là ông chọc mà ra đó!
Tư Dao mím môi, đang tính viện cớ gì nghe cho đỡ bị đâm, thì giọng Sở Quy Hồng lại vang lên, chậm rãi rót thêm chén trà.
Sở Quy Hồng
"Gió tối nay hình như mang theo cả tiếng nói chuyện... thú vị thật, nghe như giọng một nam nhân."
Cẩm Tú đứng sau lưng run nhẹ, tay hơi siết chặt ống tay áo chủ tử. Tư Dao hít sâu, lấy hết bản lĩnh của một diễn viên từng quay 7 tập phim truyền hình chỉ để chết trong 10 phút, mỉm cười nhã nhặn.
Triệu Tư Dao
"Là… là ta đi gặp một lão nhân. Ông ấy… biết xem tướng."
Triệu Tư Dao
"Xem… vận mệnh!"
Tư Dao nghiến răng. Cô mà nói “xem đường về”, không chừng bị Sở nhị gia cắt luôn lối thoát.
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhấc chén trà lên, ánh mắt dừng trên nàng một giây, đủ khiến tim nàng thót xuống tận gót giày. Rồi hắn quay đi, giọng nhạt hơn nước lọc.
Sở Quy Hồng
"Trễ rồi, về nghỉ đi."
Tư Dao gật đầu lia lịa, dắt theo Cẩm Tú chuồn về phòng nhanh như trốn nợ.
Comments
Linhpham
mê A sở lắm luôn á
2025-07-29
1
Ngọc Anh
quá trời cái thiết lập nhân vật . tui ko ngờ luôn ý
2025-07-29
3
violet
hóng tiếp ạ
2025-07-29
1