| Thư Quyển Nhất Mộng | Tui Là Thiếp Nam Phụ Và Hệ Thống Ghét Tui!
Chương 3
Tư Dao đạp cửa phòng như thể có quỷ đuổi sau lưng. Cửa vừa đóng “rầm” một cái, nàng đổ sụp xuống giường, ôm ngực thở hổn hển. Sở Quy Hồng gì mà dữ như cọp vậy chứ? Ánh mắt đó, khí thế đó, tưởng chừng nàng vừa bước nhầm vào hang sói.
Giọng Cẩm Tú vang lên nhỏ nhẹ sau tấm bình phong.
Tư Dao bật dậy như bị điện giật.
Triệu Tư Dao
"Làm ta hết hồn! Đứng đấy làm gì? Mau tới đây!"
Cẩm Tú bước ra, ánh mắt đầy lo lắng.
Cẩm Tú
"Người... người định xử lý đứa bé thế nào?"
Triệu Tư Dao
"Đứa... đứa bé nào?"
Tư Dao chớp mắt. Tim nàng lại nhảy dựng lên. Lẽ nào…?
Cẩm Tú tròn mắt, ngập ngừng.
Cẩm Tú
"Tiểu thư... đứa bé trong bụng người..."
Tư Dao chết lặng trong vài giây. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Triệu Tư Dao
"Trong… trong bụng ta có gì cơ?!"
Cẩm Tú gật đầu, mặt căng như dây đàn.
Cẩm Tú
"Đã gần một tháng không có nguyệt sự, mấy hôm nay người còn hay buồn nôn, lại hay mệt mỏi. Người còn nói rõ là... nghi ngờ bản thân đã mang thai."
Tư Dao cảm thấy thế giới quay cuồng. Không lẽ xuyên nhầm thân thể phụ nữ có thai? Không, không thể nào!
Triệu Tư Dao
"Vậy… vậy cha đứa bé là ai?"
Nàng run rẩy hỏi, lòng đầy hy vọng mong câu trả lời sẽ là chồng.
Cẩm Tú tròn mắt, lắc đầu.
Cẩm Tú
"Nô tỳ không biết… Người không nói, cũng chưa từng thừa nhận là của Sở đại nhân. Chỉ biết dạo gần đây, người luôn tránh mặt ngài ấy."
Tư Dao nghe đến đó thì đầu óc trắng xóa. Lưng đổ mồ hôi lạnh.
Không thể thế được! Phu quân hay nhân tình đều không rõ, bản thân nàng bây giờ lại không có chút kí ức gì… Cái thai này đến từ đâu? Ai là cha nó?
Nàng ôm trán, chao đảo. Thân xác này đúng là để lại cho nàng một ván cờ khó giải.
Triệu Tư Dao
"Đi… đi lấy nước cho ta rửa mặt."
Cẩm Tú vừa rời khỏi phòng, Tư Dao đã ngồi thụp xuống, tự vỗ má mình mấy cái.
Triệu Tư Dao
“Mày tỉnh lại đi Ân Hề! Mày mới xuyên tới, mày còn trinh trắng ba đời mà, dính bầu gì chứ? Dù thế nào… cũng phải xác định lại!”
Bên ngoài, tiếng bước chân Cẩm Tú quay lại, Tư Dao vội vàng chỉnh trang nét mặt, ngồi thẳng lưng như một vị tiểu thư nho nhã.
Nhưng trong lòng nàng thì gào thét.
Nếu có thật… thì chết chắc rồi!
Hứa Diệc Chi trở về căn nhà cũ nơi ven thành, một gian nhà lụp xụp đến mức chẳng phân biệt được đâu là vách đất, đâu là vết nứt. Cửa gỗ long bản lề, mái rạ dột mưa, đến cái gọi là “phòng riêng” cũng chẳng có—tất cả đều như phơi bày cảnh bần hàn không che đậy.
Hứa Diệc Chi
"Khụ khụ! Nhà gì mà như động hoang vậy trời! Một đạo diễn từng có biệt thự ba tầng, nhà vệ sinh còn có máy sưởi, giờ tới cái phòng riêng cũng không có!"
Chưa kịp thở than đủ ba câu, một giọng phụ nữ oang oang vang lên từ trong nhà, chát chúa như chuông làng.
Bà Hứa
"Diệc Chi! Về rồi hả? Có bạc không đó? Đưa nốt tiền hôm trước mẹ xài hết rồi!"
Hứa Diệc Chi giật mình. Hắn biết đây là mẹ ruột của nhân vật mà hắn đang thế thân, nhưng trong lòng không khỏi thốt lên.
Hứa Diệc Chi
"Con trai đi xa về, không hỏi sống chết ăn uống, mà hỏi có bạc hay không? Cổ nhân còn biết lễ nghĩa chứ bà thì..."
Nhấc vạt áo rách bước vào trong, hắn thấy bà mẹ “cổ trang” của mình đang ngồi xỉa răng thảnh thơi, chân vắt chữ ngũ, bên cạnh là cái nồi không đáy của lòng tham.
Bà mẹ liếc một cái, chép miệng.
Bà Hứa
"Ngươi đang được tiểu thư phủ Triệu thương yêu, cưng như trứng mỏng, chẳng lẽ nàng không ban thưởng chút ngân lượng à? Ngươi không biết nắm cơ hội hốt bạc thì để mẹ dạy!"
Hứa Diệc Chi suýt ngã ngửa.
Hứa Diệc Chi
"Người đời khuyên con tránh xa thị phi, còn bà thì khuyến khích con đi làm… tiểu bạch kiểm?!"
Bà mẹ cười toe toét, vỗ đùi đôm đốp.
Bà Hứa
"Ngươi tưởng dễ sao? Bao nhiêu trai trẻ muốn được tiểu thư nhà giàu để mắt mà không được! Nay ngươi có phúc, phải biết tranh thủ! Triệu Tư Dao nàng ấy vung tay hào phóng, cỡ một tháng ngươi chịu khó làm tình lang, nhà ta đổi mái ngói mới là cái chắc!"
Hứa Diệc Chi ôm đầu, thầm rên rỉ trong bụng.
Hứa Diệc Chi
"Chuyện gì thế này? Cái nhà cổ trang gì mà còn thực dụng hơn cả thế giới hiện đại? Chẳng lẽ… ta phải dạy lại từ đầu?!"
Triệu Tư Dao ngồi trong phòng, lòng như có lửa đốt. Nến trên bàn đã chảy đến nửa thân mà nàng vẫn chưa chợp mắt nổi.
Triệu Tư Dao
"Chết rồi, chết rồi... Nhỡ đâu sau này Sở Quy Hồng phát hiện đứa nhỏ chẳng phải của hắn, chắc ta bị đánh chết quá... Không, không, hắn mặt lạnh vậy thôi chứ chắc cũng chưa chắc dám ra tay..."
Nàng vừa lẩm bẩm vừa cắn khăn tay, dáng vẻ khổ não y hệt một tiểu nương tử bị mẹ chồng ép ăn mắm tôm.
Không chịu nổi nữa, nàng khoác áo chạy sang thư phòng Sở Quy Hồng, định bụng... thăm dò chút thôi.
Đi tới cửa, nàng rón rén ghé mắt vào khe cửa, lòng nghĩ miên man.
Triệu Tư Dao
"Không biết sau này nếu hắn biết mình bị cắm sừng... có khi tức đến nỗi hộc máu, đập bàn, đập bát, đập... ta luôn không trời?"
Chưa kịp nghĩ xong, một giọng lạnh băng bỗng vang lên sau lưng.
Sở Quy Hồng
"Nửa đêm canh ba, cô không ngủ, đến đây tính diễn vở bi kịch nào à?"
Triệu Tư Dao
"AAAAAAAA!!!"
Triệu Tư Dao hét toáng lên, suýt nữa ngã nhào vào cửa. Quay lại thì thấy... Sở Quy Hồng đang khoanh tay đứng sau, mặt không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt là... hơi đáng sợ.
Triệu Tư Dao
"Ơ... ơ... phu quân, chàng chưa ngủ à?"
Sở Quy Hồng
"Giờ tý đã qua, người chưa ngủ là cô, còn người không được yên giấc là… ta."
Triệu Tư Dao khựng lại, khoé môi giật giật.
Triệu Tư Dao
"Đúng là oan hồn. Lén lút thế nào cũng bị bắt gặp!"
Comments
Bánh mì
tiếp đi ak
2025-07-31
1
Ngọc Anh
hóng
2025-07-30
1