CHƯƠNG 3: Lầu Xanh

•Lầu Xanh•
“Người ta sẽ nói gì?”
“Công chúa thật to gan!”
Bóng dáng ấy khuất hẳn sau dòng người.Hạ Vân Thư mới chậm rãi quay sang, ánh mắt dừng lại nơi tiểu cô nương đang ngó nghiêng theo hướng vừa rồi.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Vậy… cô nương đây là… Công chúa?
Lục Uyển như bị bắt gặp khi đang làm chuyện lén lút, tròn xoe mắt nhìn cậu.
Lục Uyển
Lục Uyển
Sao… sao huynh biết?!
Vân Thư không vội đáp, chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, dáng vẻ bình thản đến mức gần như… cố tình khiêu khích.
Tay vẫn cầm hờ bao thuốc, giọng nói dịu dàng, cung kính, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người nghe có cảm giác như đang bị trêu đùa
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Chẳng phải người vừa rồi cô nương gọi là ‘Nhị ca’… chính là Nhị hoàng tử sao?
Lục Uyển
Lục Uyển
…!
Lục Uyển lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống giậm chân tại chỗ
Lục Uyển
Lục Uyển
Không được cười ta!
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta… ta đâu có cố giấu thân phận đâu nha
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Tôi có cười sao?
Cậu nghiêng đầu, giọng vẫn điềm đạm như cũ, mắt lại cong cong, rõ ràng là cười.
Lục Uyển rối rắm che mặt, ngón tay gãi nhẹ má, rồi như sực nhớ điều gì, chần chừ lên tiếng
Lục Uyển
Lục Uyển
Vậy… huynh thật sự quen ca ca ta?
Vân Thư hơi khựng lại. Một thoáng gì đó lướt qua trong mắt cậu – âm ẩn, phức tạp – nhưng ngay sau đó, sắc thái bình tĩnh thường thấy đã quay trở lại.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Chỉ là người quen cũ.
Rồi cậu khẽ cụp mắt, giấu đi cảm xúc khó tả trong đáy mắt.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Chắc… ngài ấy không nhớ rõ tôi đâu.
Trên đường từ tiệm thuốc ra, Lục Uyển bước nhanh hơn một chút, vẻ mặt tươi rói như vừa vớ được món đồ chơi mới.
Lục Uyển
Lục Uyển
À đúng rồi!
Lục Uyển
Lục Uyển
Hôm nay trời cũng tối rồi, huynh lên núi làm gì cho cực. Ở lại đây nghỉ một đêm đi, sáng mai ta dẫn huynh lên.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô nương đang dụ người khác nghỉ lại trong thành giữa đêm sao?
Lục Uyển
Lục Uyển
Sao lại là dụ?
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta đang lo cho huynh thôi!
Lục Uyển hứ nhẹ, rồi làm bộ ngó nghiêng xung quanh.
Lục Uyển
Lục Uyển
Hay là… huynh muốn ở trọ?
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Ừ. Có lẽ nên vậy.
Lục Uyển đột ngột quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt long lanh như mèo con chuẩn bị vờn chuột.
Lục Uyển
Lục Uyển
Không cần đâu!
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta biết một nơi vừa sạch sẽ, vừa náo nhiệt, lại có nhiều… mỹ nhân vui tính.
Cậu khựng lại một bước.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
..ý cô là?
Lục Uyển
Lục Uyển
Lầu xanh đó!
Cô huơ tay như lẽ đương nhiên.
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta nghe nói mấy chỗ đó không chỉ có trà ngon mà còn bán đồ ăn khuya rất được!
Lục Uyển
Lục Uyển
À, ta chưa vào bao giờ đâu nha, nhưng nghe người ta kể, vui lắm!
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô định đưa ta đến lầu xanh thật à?
Lục Uyển
Lục Uyển
Đâu có đưa, ta chỉ… dắt huynh đi ngang qua
Lục Uyển
Lục Uyển
nếu huynh muốn vào thì vào thôi~
Cậu khẽ thở dài một tiếng
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Thôi, tôi vẫn thấy thuê trọ hợp lẽ hơn
Lục Uyển
Lục Uyển
Hửm? Huynh không tò mò sao?
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Không
Lục Uyển
Lục Uyển
Chậc… đúng là già quá đi!
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô nhỏ hơn ta bao nhiêu tuổi đâu mà gọi ta già
Lục Uyển
Lục Uyển
Vậy thì là… già tính!
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Lục Uyển nhăn mũi, rồi bất chợt phá lên cười
Lục Uyển
Lục Uyển
Ha ha, nhìn mặt huynh kìa, giống hệt lúc ca ca ta bị ta chọc tức!
Vân Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu bước tiếp. — Lục Uyển lon ton đuổi theo, nghiêng đầu hỏi
Lục Uyển
Lục Uyển
Nè, huynh không đi thật sao?”
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô là công chúa, vào nơi đó không sợ bị người đời đánh giá sao?
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta cải trang là được!
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
//Dừng chân//
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
…Cải trang?
Lục Uyển
Lục Uyển
Phải! Ta thử rồi đó nha~
Lục Uyển
Lục Uyển
Không ai nhận ra cả!
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Dù thế nào đi chăng nữa… tôi cũng không vào.
Lục Uyển
Lục Uyển
Sao lại cứng đầu thế chứ…
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Tôi đâu cứng đầu bằng cô.
Lục Uyển
Lục Uyển
Hay… huynh sợ?
Lục Uyển chống nạnh, nheo mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Sợ?
Vân Thư khựng bước, hơi nghiêng đầu
Lục Uyển
Lục Uyển
Chứ gì nữa.
Lục Uyển
Lục Uyển
Hồi mới gặp ta, mặt huynh đỏ bừng như cà chua chín ấy!
Cậu im lặng một nhịp, ánh mắt nhàn nhạt liếc về
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô nương đây là… đang khích tướng ta sao?
Lục Uyển
Lục Uyển
Đâu có~
Lục Uyển khoanh tay, giả bộ nghiêm túc.
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta chỉ nói sự thật thôi. Huynh ấy à?
Lục Uyển
Lục Uyển
vừa rụt rè vừa dễ đỏ mặt, vào đó e là bị người ta dắt mũi mất.
Vân Thư cau mày, khóe môi khẽ giật như đang kìm nhịn điều gì
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Tôi không dễ bị dắt mũi.
Lục Uyển
Lục Uyển
Ồ~ Vậy sao không vào thử cho biết?
Lục Uyển cười tinh quái, ánh mắt long lanh vẻ thách thức.Vân Thư im lặng một chốc, rồi quay đi, giọng vẫn trầm tĩnh
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Không phải tôi sợ. Mà là… ta có nguyên tắc
Lục Uyển
Lục Uyển
Nguyên tắc?
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Không vào nơi không cần thiết.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Và không đi cùng người có quá nhiều ý tưởng… nguy hiểm.
Lục Uyển ngẩn người một giây, rồi bật cười
Lục Uyển
Lục Uyển
Huynh nói ta nguy hiểm?
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Tôi nói ý tưởng của cô.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô nên về đi, đừng theo ta nữa.
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta không về! Trừ phi huynh chịu lên lầu với ta!
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô là công chúa, nếu bị người ta nhận ra thì sao?.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
đã thế còn vào với nam nhân nữa.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
người ta sẽ nói gì?
Lục Uyển
Lục Uyển
Người ta sẽ nói… công chúa thật to gan!
Nàng tiến lên một bước, mắt lấp lánh ánh đèn phố:
Lục Uyển
Lục Uyển
Ta đã nói rỗi,ta biết cải trang
Lục Uyển
Lục Uyển
Trừ phi huynh hét to ‘Công chúa đấy!’ giữa đường, còn không, ai biết ta là ai chứ?
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Dù không biết… thì một cô nương vào lầu xanh cùng nam nhân, cũng không phải chuyện nên làm.
Lục Uyển hờ hững đảo mắt, giọng đầy nghịch ngợm
Lục Uyển
Lục Uyển
Vậy nên ta mới đi với huynh! Dù sao huynh cũng chẳng giống nam nhân bình thường cho lắm.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Cô lại muốn khích tướng ta?
Lục Uyển
Lục Uyển
Không, ta nói thật lòng.
Lục Uyển
Lục Uyển
Huynh chẳng háo sắc, chẳng ham chơi, suốt ngày cau có như ông cụ non… ai nhìn cũng tưởng là thái giám.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
…Cô đang tìm đường chết.
Lục Uyển
Lục Uyển
Nếu huynh giận thật thì vào lầu đi, ở đó có đủ thứ giúp huynh xả giận.
Hạ Vân Thư
Hạ Vân Thư
Tôi đi đây
Vân Thư xoay người bỏ đi.
Hot

Comments

Hairunisa Sabila

Hairunisa Sabila

Cốt truyện đầy kịch tính, đọc xong muốn phá lên cả nhà 😍

2025-08-04

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play