Dạ Khúc Báo Thù [AllQuang Hùng] [ AllHung]
CHƯƠNG 3
tg
Sửa một chút nhé, đây là "nghĩ thầm, suy nghĩ".
Sau bữa trưa thịnh soạn tại nhà hàng sang trọng, Dương ngỏ ý muốn đưa Hùng về.
Trần Đăng Dương
Hùng này, anh đưa em về nhé.
Lê Quang Hùng
Nhưng mà... nhà em xa công ty lắm.
Trần Đăng Dương
Xa thì anh phải càng đưa em về.
Trần Đăng Dương
Sao anh để em đi một mình được!
Trần Đăng Dương
Không nhưng nhị gì hết.
Trần Đăng Dương
Em mà nói nhưng nữa anh hôn em đấy.
Lê Quang Hùng
// đỏ mặt, gật nhẹ đầu//
Trần Đăng Dương
//cười, đeo khẩu trang, kính cho em//
Trần Đăng Dương
Mình về thôi.
Trần Đăng Dương
//nắm tay em//
Trên đường đi, hai người trò chuyện không ngớt.
Trần Đăng Dương
Cuộc sống em hiện tại ổn không?
Lê Quang Hùng
Dạ cũng ổn ạ.
Lê Quang Hùng
Còn anh và các anh ấy thì sao?
Lê Quang Hùng
Em thấy mọi người phát triển công ty này lớn thật, chắc cuộc sống tốt lắm ha.
Trần Đăng Dương
Cũng bình thường thôi em.
Trần Đăng Dương
Không em thì đời tụi anh thật vô vị.
Trần Đăng Dương
Nhưng mà giờ thì đã có em rồi.
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ, liếc nhìn em//
Trần Đăng Dương
Hạnh phúc của bọn anh đã trở về.
Lê Quang Hùng
//ngại, cuối mặt//
Trần Đăng Dương
//quan sát xung quanh, nhíu mày//
Trần Đăng Dương
"Nhà em ấy đã xa công ty mà còn ở một khu dân cư phức tạp, nhiều tệ nạn."
Trần Đăng Dương
"Tch, ổn của em đây sao Hùng."
Cuối cùng, chiếc Rolls-Royce Droptail sang trọng dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Trước mắt Dương là một dãy phòng trọ cũ kỹ, tường tróc sơn, rêu phong bám đầy. Xung quanh phòng trọ của Hùng, vài người đàn ông đang ngồi vắt vẻo trên ghế nhựa, tay cầm điếu thuốc lá, mùi khói thuốc hòa lẫn mùi bia rượu nồng nặc. Ánh mắt họ lướt qua Dương và chiếc xe sang trọng với vẻ không mấy thiện ý.
Trần Đăng Dương
// nhíu mày, khó chịu//
Trần Đăng Dương
Nơi này mà em cũng sống được sao, Hùng?
Lê Quang Hùng
//nhìn phòng trọ, bình thản//
Lê Quang Hùng
Nó đỡ hơn nhiều so với việc phải ở trong hẻm ẩm ướt hay ngủ dưới gầm cầu, anh Dương ạ
Trần Đăng Dương
//tim đau nhói//
Trần Đăng Dương
"Em đã phải trải qua những gì vậy, Hùng."
Đúng lúc đó, từ trong một căn phòng trọ khác, hai vợ chồng trung niên, có vẻ là chủ trọ, bước ra. Khuôn mặt họ khá hung tợn, đi thẳng đến chỗ Hùng.
NVP
Bà chủ trọ:Này cậu kia!
NVP
Bà chủ trọ:Cậu ở đây một tuần rồi đấy, phải cọc tiền ba tháng chứ!
NVP
Bà chủ trọ: Giấy tờ đã ghi rõ rồi!
Lê Quang Hùng
//lùi một bước, sợ sệt//
Lê Quang Hùng
Dạ... cháu... cháu mới được nhận việc... chưa có tiền ạ...
NVP
Bà chủ trọ:Ấy dà, thế thì khó rồi nhỉ?
NVP
Bà chủ trọ: Thôi được, cô chú cũng dễ tính.
NVP
Bà chủ trọ:Chỗ này có hai triệu rưỡi một tháng thôi, nếu cậu chưa có tiền thì trả lãi từ từ cũng được.
NVP
Bà chủ trọ:Chỉ cần thêm 10% thôi là được rồi.
NVP
Ông chủ trọ: Chỉ 10% mỗi tháng thôi, không lẽ không trả được đúng không.
Trần Đăng Dương
//kéo em ra sau lưng//
Trần Đăng Dương
Các người đang ép người quá đáng đấy!
NVP
Ông chủ trọ:Mày là ai mà xen vào chuyện của tụi tao?
Trần Đăng Dương
//hừ lạnh, mắt sắt bén//
Trần Đăng Dương
Các người cũng chẳng cần biết.
Ánh mắt anh sắc lạnh, khiến ông bà chủ có chút chùn bước. Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc xe sang trọng và vẻ ngoài của Dương, lòng tham của họ trỗi dậy.
NVP
Bà chủ trọ:Mày ngon thì cứ xen vào đi!
NVP
Bà chủ trọ: //quay qua đám đàn em//
NVP
Bà chủ trọ:Chúng mày còn ngồi đó làm gì?
NVP
Bà chủ trọ:Dạy cho cái thằng ranh con này một bài học đi!
Hóa ra, mấy người đó là "tay chân" của hai ông bà chủ.
Mấy thanh niên kia lập tức đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn tiến về phía Dương.
Lê Quang Hùng
//sợ hãi, hai tay bấu chặt cánh tay Dương//
Lê Quang Hùng
Anh Dương... đừng mà...
Lê Quang Hùng
Em trả được mà... không sao đâu...
Dương không bận tâm đến đám người đang lao đến, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng.
Trần Đăng Dương
Các người... chỉ cần tiền thôi chứ gì?
NVP
Bà chủ trọ: //cười khẩy//
NVP
Bà chủ trọ: Đúng rồi! Có tiền thì đưa đây!
Dương rút ví tiền ra, lôi ra một cọc tiền năm trăm nghìn, dày cộm, rồi quăng thẳng vào người hai vợ chồng chủ trọ. Tiền bay tán loạn, rơi vãi khắp mặt đất.
Trần Đăng Dương
Từ giờ trở đi.
Trần Đăng Dương
Lê Quang Hùng sẽ không còn ở cái nơi rách nát này nữa.
Trần Đăng Dương
//nắm tay em dắt đi//
Lê Quang Hùng
//đưa tay ra đằng sau dơ like//
Khi chiếc xe của Dương khuất dạng, ông bà chủ và đám thanh niên kia mới thở phào nhẹ nhõm, xả vai diễn.
NVP
Bà chủ trọ://xoa thái dương//
NVP
Bà chủ trọ:Ở hiền mà đóng vai ác mệt thật đấy!
NVP
Bà chủ trọ: May mà cậu Hùng diễn tốt ghê.
NVP
Ông chủ trọ: //nhặt tiền, xoa xoa//
NVP
Ông chủ trọ:Cậu Hùng nói đúng thật.
NVP
Ông chủ trọ: Diễn tí mà nhiều tiền ghê!
NVP
Ông chủ trọ: Chắc cũng phải ba mươi triệu ấy chứ
NVP
Đám thanh niên: Thật không ngờ đóng vai côn đồ lại được nhiều tiền thế này!
NVP
2: //gãi gãi cánh tay//
NVP
2:Trời ạ, cái hình xăm giả này ngứa quá đi mất!
NVP
Ông chủ trọ: Thôi thôi, vào trong mà xóa sạch mấy cái hình xăm giả đi.
NVP
Ông chủ trọ:Rồi vào đây cô chú chia tiền cho.
Cả bọn vui vẻ chạy ùa vào trong phòng trọ.
Trên xe, Dương vẫn thấy Hùng còn co rúm người lại, vẻ mặt vẫn còn chút lo lắng, sợ hãi.
Trần Đăng Dương
//xoa đầu em//
Trần Đăng Dương
Hùng đừng sợ nữa.
Trần Đăng Dương
Mọi chuyện cứ để anh lo cho em.
Trần Đăng Dương
Anh sẽ không để em phải sống khổ sở thêm một giây nào nữa.
Lê Quang Hùng
//thở dài, nhỏ giọng//
Lê Quang Hùng
Nhưng... đồ đạc của em vẫn còn ở đó...
Trần Đăng Dương
//khẽ cười//
Trần Đăng Dương
Mấy thứ đó có đáng gì đâu.
Lê Quang Hùng
Nhưng mà... tốn tiền lắm... em không có nhiều tiền...
Lê Quang Hùng
//mắt cụp xuống//
Trần Đăng Dương
Tiền của anh cũng là của Hùng.
Trần Đăng Dương
Em cứ thoải mái mà tiêu đi.
Trần Đăng Dương
Bọn anh kiếm tiền là để Hùng tiêu mà.
Trần Đăng Dương
Đừng nhưng mà nữa bé con.
Trần Đăng Dương
Em không có quyền từ chối những thứ bọn anh cho em.
Trần Đăng Dương
Vì ngay từ đầu nó là của em.
Lê Quang Hùng
//ngại, quay mặt nhìn ra cửa//
Trần Đăng Dương
// nhìn em, cười nhẹ//
Lê Quang Hùng
"Thì ngay từ đầu nó là của em mà."
Lê Quang Hùng
"Nhưng mà vẫn chưa đủ."
Lê Quang Hùng
"Còn nhiều thứ em phải lấy lại, từng thứ một, không sót một cái."
Dương đưa Hùng đến một trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Anh mua sắm không chút do dự, gần như mua hết tất cả những thứ Hùng cần: quần áo, giày dép, phụ kiện, đồ dùng cá nhân... Thậm chí, những món đồ Hùng chỉ vô tình chạm vào, hay nhìn lâu một chút, cũng đều được Dương cho người gói lại. Đặc biệt, tất cả những thứ có hình gấu trúc, dù là quần áo, móc khóa, hay vật trang trí, đều được anh mua hết, vì anh nhớ Hùng rất thích gấu trúc.
Lê Quang Hùng
//say sưa lựa đồ//
Trần Đăng Dương
//nhìn em, lấy điện thoại ra nhắn tin//
Trần Đăng Dương
💬:Tối nay sẽ có bất ngờ ở nhà chung của chúng ta.
Nguyễn Thái Sơn
💬: Bất ngờ gì?
Nguyễn Quang Anh
💬: Sao lại ở nhà chung?
Đặng Trần Nhậm
💬: Bày trò gì nữa à?
Đặng Thành An
💬: Ủa alo nói rõ hơn đi chứ!
Hoàng Đức Duy
💬: Anh Dương đang ở đâu?
Trần Minh Hiếu
💬: Thằng này đâu mất tiêu rồi?
Đặng Thành An
💬:@Bongkho hiện hồn lên đây ông kia!
Nguyễn Thái Sơn
💬: Thằng này chảnh, seen không rep.
Hoàng Đức Duy
💬: Làm vậy nó không có hip hop đâu anh Dương.
Trần Đăng Dương
//nhìn nhóm chat//
Trần Đăng Dương
"Thua con vịt mỗi cái lông."
Trần Đăng Dương
//cất điện thoại, nhìn qua Hùng//
Trần Đăng Dương
"Em ấy vẫn tỉ mỉ lựa chọn như ngày nào."
Lê Quang Hùng
//cầm hai bộ lên//
Lê Quang Hùng
Bộ này với bộ này cái nào đẹp hơn.
Trần Đăng Dương
Em mặc gì cũng đẹp.
Trần Đăng Dương
Nên lấy hết đi.
Lê Quang Hùng
Không được đâu.
Lê Quang Hùng
Hay em đi thử đồ nha!
Trần Đăng Dương
Ừm, bé đi đi.
Lê Quang Hùng
//đi thử đồ//
Hùng thử hết hai bộ, bộ nào cũng đẹp đã thế còn được người đẹp mặc càng đẹp hơn. Mỗi bộ đều mang cho cậu một vẻ đẹp riêng nhưng điểm chung là tôn dáng người của cậu.
NVP
nhân viên 1: Trời ơi sao mà đẹp trai thế này!
NVP
nhân viên 2: Tao muốn thi đẻ với Âu Cơ quá!
NVP
nhân viên 3: chụp lẹ đi mấy bà nội, chụp lẹ không ảnh đi về!
NVP
nhân viên 1,2: Đang chụp nè má!
Lê Quang Hùng
//nhìn mấy chị nhân viên, cười//
Lê Quang Hùng
Các chị đừng đăng nhé.
Lê Quang Hùng
//nháy mắt//
NVP
nhân viên 1,2,3: // trúng tiến sét ái tình//
NVP
nhân viên 1: Á! đã quá bây ơi!
NVP
nhân viên 3: Chồng ơi con khóc!
NVP
Nhân viên 2: Xê ra! Chồng của chụy!
Trần Đăng Dương
//mặt chù ụ//
Trần Đăng Dương
"Chắc tôi trói em lại quá."
Dương thấy vậy thì không vui vẻ chút nào. Anh nhanh chóng gọi nhân viên, chốt tất cả những bộ đồ Hùng đã chọn và cả những bộ Hùng chỉ chạm vào.
Trần Đăng Dương
//nhìn thấy một bộ đồ sexy//
Trần Đăng Dương
"Chắc nên mua vài bộ thủ sẵn."
Trần Đăng Dương
//đi lại lấy vài bộ size em, lén lúc thanh toán//
Trần Đăng Dương
"Hạ hạ, bữa nào rũ em chơi cùng."
Comments