Ánh Sáng Lẽ Loi Cùng Ánh Trăng…《Sakunireisuo/Umeendouchika》
2
Nirei bật dậy khỏi giường, mồ hôi đẫm lưng áo, tim đập thình thịch như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu
Căn phòng quen thuộc. Chiếc đồng hồ treo tường vẫn chạy đúng giờ, mùi thơm bánh mì nướng từ dưới bếp phảng phất lên. Nhưng lạ ở chỗ — cậu không nhớ mình đã về nhà lúc nào. Và quan trọng hơn... cậu tưởng mình đã chết
Cùng lúc ấy, ở một góc thành phố khác, Endo chầm chậm mở mắt. Trần nhà trắng quen, chiếc quạt trần cũ kỹ vẫn kêu ro ro trên đầu. Mắt cậu đảo quanh căn phòng: bàn học ngổn ngang sách vở, đồng phục treo trên giá, ánh nắng len qua khe cửa… Mọi thứ chân thực đến kỳ lạ
Endo Yamato
Không thể nào...//lẩm bẩm//
Cảnh tượng cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí là... máu. Rất nhiều máu. Và bóng tối
Tiếng chuông điện thoại phá tan dòng suy nghĩ. Nirei cầm máy — là Sakura
“Nirei! Cậu làm gì mà còn chưa đi học hả? Hôm nay kiểm tra Sinh đấy!”
Cậu ngây người, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Giọng Sakura hoàn toàn bình thường. Không hoảng loạn. Không tiếc thương. Như thể không có chuyện gì từng xảy ra
Cùng lúc ấy, bên kia thành phố, Endo cũng nhận được một cuộc gọi. Là Takiishi
“Dậy lẹ đi ông tướng. Muộn rồi đấy, còn muốn bị đuổi học lần nữa không?”
Endo ngơ ngác. "Đi học ư?" Ở thế giới mà hắn nhớ, hắn đã thất học từ năm nhất rồi mà . Làm sao cậu lại đang sống giữa đời thường — một đời thường mà hắn đã đánh mất?
Cậu bước đến cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài yên bình đến rợn người. Cây xanh rì, học sinh lác đác đi bộ đến trường, bầu trời trong veo không một gợn mây
Endo Yamato
Chẳng lẽ... đây là một thế giới khác?//khẽ lẩm bẩm//
Trái tim đập chậm lại, nhưng không vì an yên — mà vì sự hoài nghi đang gặm nhấm từng tế bào trong người
Cả hai — Nirei và Endo — ở hai đầu thành phố, nhưng cùng chung một suy nghĩ:
•Nếu đây là giấc mơ, thì tại sao nó lại đau tim đến thế này?
Và rồi, như có một lực vô hình kéo họ ra khỏi sự hoang mang, cả hai bước ra khỏi nhà, hòa vào dòng học sinh đang đến trường — tìm lời giải cho điều không thể giải thích được. Nhưng họ không biết rằng, mỗi bước chân họ đi hôm nay đều đã được sắp đặt từ trước
Ờ trường,hành lang tầng ba của trường Fuurin High vẫn còn lác đác vài học sinh vội vã bước nhanh về lớp. Không khí quen thuộc của một ngôi trường trung học: tiếng guốc gỗ gõ lách cách, tiếng thầy giáo càu nhàu đâu đó từ phòng giáo viên, và mùi phấn trắng lẫn trong hương giấy mới của sách giáo khoa
Nirei bước rón rén, cúi đầu bước chậm theo vạch kẻ dưới sàn, hai tay bấu chặt quai cặp. Mồ hôi rịn nơi trán dù trời không hề nóng
Cậu là học sinh năm nhất — mới vào trường được ba tuần — và chưa từng cảm thấy mình thuộc về nơi này. Không phải vì trường lạ, mà vì thế giới này lạ
Cậu vẫn không thôi băn khoăn về buổi sáng kỳ quái hôm ấy — và cái cảm giác dai dẳng rằng, mình đáng lẽ không còn sống
Một tiếng gọi vang lên phía cuối hành lang
Nirei Akihiko
//sững người lại//
Giọng nói đó. Cách gọi đó. Không thể nhầm
Một dáng người cao cao, tóc hơi rối, đang chạy tới — không màng hình tượng gì sất, đôi dép lê kêu cộp cộp theo từng bước chân. Là Endo
Endo Yamato
Nirei!! Trời đất ơi, nhóc đây rồi!
Không nói thêm lời nào, Endo ôm chầm lấy Nirei giữa hành lang, làm vài học sinh xung quanh tò mò quay lại nhìn
Nirei đứng cứng người, hai má đỏ lên, ánh mắt hoảng loạn như chú thỏ con bị ánh đèn pha rọi trúng
Nirei Akihiko
E-Endo... sao anh— ưm... đây là...?
Endo Yamato
Tao cũng không biết!
Endo Yamato
Nhưng chết tiệt thật, thấy nhóc còn sống là mừng muốn khóc!//buông cậu ra, tay vẫn đặt lên vai cậu//
Endo Yamato
Nhóc cũng nhớ, đúng không? Những gì đã xảy ra trước kia
Nirei Akihiko
Em... nhớ máu. Và tiếng hét. Còn một con đường đen kịt không thấy lối thoát..
Nirei Akihiko
Rồi bỗng nhiên... tỉnh lại trong chính căn phòng của mình. Như thể chưa từng có gì xảy ra//gật khẽ, mắt cụp xuống//
Endo Yamato
Chính xác! Tao cũng y như vậy. Thế giới này thì yên bình đến phát nghi
Endo Yamato
nhưng kỳ lạ là, chẳng ai có vẻ nhận ra chúng ta không thuộc về nơi này//gãi đầu, nụ cười hơi méo mó//
Nirei Akihiko
Ý anh đang nói là đây không phải thế giới của chúng ta?//ngước nhìn Endo, chớp mắt//
Endo Yamato
không dám chắc//nhún vai, giọng trầm xuống một chút//
Endo Yamato
Nhưng nhóc nghĩ xem, làm gì có ai chết rồi mà tỉnh lại nguyên vẹn trong cuộc sống cũ như chưa có gì? Và tại sao tao là học sinh năm ba, còn mày lại học năm nhất? Trong khi trước kia tao bỏ học rồi
Tiếng trống báo vào lớp vang lên. Học sinh bắt đầu dồn về phía các phòng học, nhưng hai người vẫn đứng nguyên ở hành lang. Dòng người lướt qua họ như không nhìn thấy, như thể họ là hai chiếc bóng vô hình lạc giữa nhịp sống đang tiếp diễn
Nirei Akihiko
Nếu đây là một thế giới khác... liệu ta có thể quay về không?//thì thầm, giọng nhẹ như gió lướt qua lá//
Endo Yamato
//ngẩng nhìn trần nhà, ánh mắt như dõi qua cả tầng mây//
Endo Yamato
không biết. Nhưng ít nhất... ta vẫn còn nhau
Endo Yamato
Và tao thà tìm kiếm sự thật cùng mày , còn hơn sống mãi trong một giấc mơ đẹp nhưng không có lối thoát
Nirei Akihiko
Ừ. Cảm ơn, Endo//khẽ cười//
Endo Yamato
Không có gì đâu, nhóc năm nhất!// bật cười, xoa đầu Nirei//
Nirei Akihiko
Đừng gọi thế, kỳ lắm!!
Endo Yamato
Thì đúng là nhóc học năm nhất mà,thấp hơn tao nửa cái người luôn nha!
Tiếng cười của Endo vang vọng khắp hành lang, trong khi Nirei cúi gằm, mặt đỏ bừng, nhưng môi vẫn khẽ cong lên trong một nụ cười không giấu nổi
Nhưng từ góc khuất cuối hành lang tầng ba, một bóng người đứng yên lặng, đôi mắt tối sẫm dõi theo hai kẻ đang cố nhớ lại những mảnh vỡ thời gian
Chúng đã bắt đầu liên kết
Tiết học Lịch sử bắt đầu với giọng giảng đều đều như tiếng quạt máy của thầy Yoshida — người nổi tiếng là liều thuốc ngủ sống động nhất trường Fuurin High
Nirei lặng lẽ ngồi vào bàn gần cửa sổ, mắt đảo quanh lớp
Cậu cố giữ vẻ bình thản, nhưng từng cử động nhỏ của các bạn cùng lớp đều khiến cậu cảnh giác
Cái cảm giác ấy... không sai được.Đây đúng là những gương mặt quen thuộc từ thế giới trước. Nhưng có gì đó lệch
Sakura ngồi bàn giữa lớp,khó chịu , tay chống cằm nghe giảng (giả vờ), và vẫn có thần thái y học đường. Chỉ khác là cả lớp đều như bị thôi miên
Cả nam lẫn nữ, tất cả như đang xoay quanh cậu ấy. Có người thậm chí còn rút bento ra đặt lên bàn Sakura, miệng cười đến co giật
Nirei nhìn cảnh tượng ấy mà muốn gục xuống bàn vì ngượng thay. Vì Haruka... là bạn thân nhất của cậu. Còn ở thế giới cũ,hay cáu gắt và muốn đánh nhau
Và bây giờ, Haruka ngồi đó, tỏa sáng
Ở dãy bàn gần cửa sổ bên kia lớp, Endo ngồi gục xuống bàn, tay che mặt như đang ngủ. Nhưng dưới gầm bàn, tay cậu hoạt động cực kỳ năng suất
Endo Yamato
Sao mọi người nhìn Haruka như thánh sống vậy? Có thuốc gì tao chưa uống không?
Endo Yamato
Chắc thằng này có buff ẩn rồi... Hay là thế giới này bị Haruka hack mất rồi trời ơi?
Nirei đang định trả lời thì điện thoại rung bần bật. Cậu suýt làm rơi máy vì hoảng, rồi lập tức vội vã chuyển sang chế độ im lặng. Mồ hôi đổ ròng trên trán như học sinh giấu tài liệu trong giờ kiểm tra
Cậu nhìn quanh — không ai để ý, nhưng cũng không chắc lắm
Một thằng bạn mitsuki cạnh bàn quay sang, liếc rồi hỏi
Mitsuki kiryu
Nirei-kun... cậu cũng mê Haruka-chan à?
Nirei Akihiko
Hả? Tớ á?// đỏ mặt, tay siết chặt điện thoại trong túi//
Nirei Akihiko
//lắc đầu như máy//
Nirei Akihiko
Không, không cần đâu! Tớ... bị dị ứng... à, tức là tớ... không hợp với tình cảm kiểu đó... ừm...!
Endo Yamato
À mà Haruka hồi trước không nổi thế này đúng không? Hay cậu ấy là nhân vật trung tâm ở đây?
Endo Yamato
Nếu đây là game mô phỏng... thì ta đang sống trong route của Haruka đấy bro =))
Nirei cắn môi, không dám cười. Nhưng câu “route của Haruka” thực sự làm cậu bật cười nhẹ thành tiếng, rồi vội đưa tay bịt miệng
Ở bàn giữa, Haruka bất chợt quay sang nhìn cậu. Ánh mắt ấy – sắc, nhanh và đầy nghi hoặc
Nirei chột dạ
•Cậu ấy nghe thấy rồi sao?
Trong khi đó, Endo lại tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng trong lòng không hề buồn ngủ chút nào
Endo Yamato
||Thế giới này... là ảo giác? Hay là một bản vá lỗi của số phận?||//suy nghĩ//
Endo Yamato
//mỉm cười nhẹ, tay nhắn thêm một dòng nữa//
Endo Yamato
Trốn học thêm một tiết cũng được.Tao với mày cần bắt đầu điều tra. Nhớ mang não nhé
Nirei Akihiko
Chỉ cần anh đừng mang thêm trò ngu là được….
Endo nhìn tin nhắn, phì cười.Cậu biết rõ — chỉ có Nirei mới làm cậu thấy thế giới dù méo mó cũng có gì đó đáng giữ lại
Nhưng trong góc lớp, phía cửa sổ cuối cùng, Haruka chống cằm, ánh mắt không còn vô tư như mọi ngày
Hắn nhìn Nirei cứ cười khi nhìn điện thoại khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu
Comments
Tử Dạ Linh🦋
lịch ra chap như nào vậy ạ
2025-07-31
2
Tháng 6 Năm Gặp Lại.Off♡
khó chịu vô cùng ☺️
2025-07-29
2
Tháng 6 Năm Gặp Lại.Off♡
đâu quên não như anh =))))))))
2025-07-29
0