[ Azuretime/ Forsaken ] Please Come Back To Me...
#2. Gặp lại.
Cứ thế, bốn năm trôi qua.
Two Time đã từ cậu bé 16 tuổi ngày nào trở thành chàng trai hai mươi lặng lẽ. Mỗi ngày, em sống như một chiếc bóng, tồn tại chứ không thật sự sống. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một thanh niên ít nói, nhã nhặn, có phần xa cách — không ai biết cậu từng là “kẻ trung thành” của một giáo phái, từng giết người mình yêu bằng chính tay mình, từng đứng giữa hoa nightshade mà đánh mất cả trái tim mình.
Ký ức ấy… vẫn theo em như vết thương âm ỉ. Mỗi lần mưa đổ, mỗi lần ngửi thấy hương hoa dại, là em lại thấy hình ảnh Azure ngã xuống, ánh mắt đó, máu đó… như mới hôm qua.
Em vừa tan ca ở tiệm sách, rẽ vào con ngõ nhỏ quen thuộc để về nhà — con đường hẹp, lát đá, hai bên là tường gạch cao rêu phủ, luôn vắng người.
Chân bước chậm. Một tay em lùa vào túi áo, tay kia vuốt nhẹ sợi dây chuyền bạc cũ kỹ đeo quanh cổ — thứ duy nhất còn sót lại từ Azure
Một mùi gì đó xộc lên — hăng, tanh, và… không thuộc về thế giới này.
Rồi, mặt đất dưới chân rung nhẹ.
Trong tích tắc, từ những khe nứt bất ngờ giữa lớp gạch, những xúc tua màu tím đen trồi lên. Chúng mảnh như rễ cây lúc đầu, rồi to dần, trơn nhớp và lạnh buốt, phát ra âm thanh rít rít như tiếng thì thầm từ vực sâu.
Em chưa kịp phản ứng thì một xúc tua đã quấn lấy cổ chân, kéo mạnh khiến em ngã sấp xuống.
Twotime ( Timey )
Kh—khoan đã!!
Em hét lên, nhưng không ai nghe.
Xúc tua trườn lên như đàn rắn đói, siết chặt quanh thân em — tay, chân, ngực, cổ. Chúng không làm em đau ngay, nhưng thứ lạnh lẽo từ da thịt chúng dường như rút hết nhiệt ra khỏi người em, khiến em run rẩy.
Một lỗ đen sâu hoắm mở ra dưới người em — không đáy, không ánh sáng, chỉ có sự trống rỗng vô tận.
Twotime ( Timey )
Không… không… đừng mà…!
Em vùng vẫy, bàn tay cố bấu vào mép đá, nhưng trơn trượt. Một tiếng “rắc” vang lên — móng tay em bật máu, da trầy toạc, và rồi… xúc tua kéo em rơi xuống.
Chỉ là bóng tối. Thứ bóng tối đặc quánh, bám dính lên da thịt, chui cả vào trong cổ họng và mắt em.
Và trong bóng tối ấy… giọng nói của Azure vang lên — không rõ ràng, không gần cũng chẳng xa:
“Em nghĩ em có thể trốn khỏi tội lỗi sao?”
“Cái chết… chỉ là khởi đầu.”
“Xuống đây, Two Time. Nơi này vẫn đang đợi em.”
Em hét lên, nhưng không còn miệng để hét. Em muốn thở, nhưng không còn phổi để thở. Ý thức tan dần như tro bụi rơi giữa vực sâu.
Cơ thể Two Time bị kéo xuống tận đáy vực.
Em rơi vào một nơi không có tên — nơi trời không có sao, đất không có màu, chỉ có một cánh đồng nightshade úa tàn, nơi mỗi cánh hoa đều phủ đầy bụi than và tan chảy như lệ đen.
Những xúc tua quấn chặt lấy thân thể em, treo lơ lửng giữa không trung như một con rối vô lực. Và ở đó, Azure đang đứng đợi.
Gã không tiến lại, cũng không gọi. Chỉ đứng dưới một gốc cây khô cong — đội chiếc mũ phù thủy cũ kỹ, mái tóc rối che nửa khuôn mặt, những cánh hoa nightshade khô héo mắc kẹt giữa từng sợi tóc. Sau lưng hắn, hàng chục xúc tua tím đen bò trườn khắp đất, quẫy nhẹ như những sinh vật sống.
Ánh mắt hắn đen tuyền, sâu hoắm, không còn phản chiếu lấy một tia sáng nào nữa. Không có nhân tính. Không có tình yêu. Chỉ có im lặng và bóng tối.
Twotime ( Timey )
Azure… là anh thật sao…?
Cậu nghẹn ngào, giọng vỡ ra như một đứa trẻ bị bỏ lại giữa cơn mơ dở dang.
Twotime ( Timey )
Em… em xin lỗi…
Twotime ( Timey )
Em chưa từng ngừng yêu anh.
Twotime ( Timey )
Dù khi em đâm anh, dù khi anh ngã xuống… em chưa từng… không yêu.
Hơi thở cậu dồn dập. Cậu cố vùng khỏi những xúc tua nhưng chẳng có chút sức lực nào. Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống cánh hoa nightshade đã úa mục.
Twotime ( Timey )
Tha thứ cho em được không…? Một lần thôi… chỉ một lần…
Bóng hắn trườn theo từng bước chân, dài ngoằng, chập chờn như sương đêm. Xúc tua của hắn quấn lấy cổ cậu, nhưng không siết — mà như vuốt ve một cách độc ác.
Azure
Em muốn được tha thứ?
Giọng hắn vang lên, khàn và đục, như vọng từ hang sâu.
Azure
Sau khi em giết anh bằng chính tay mình?
Azure
Sau khi em bỏ anh lại giữa cánh đồng hoa đó, để anh chết một mình?
Two Time bật khóc nức nở.
Twotime ( Timey )
Em không có lựa chọn nào khác… Em đã tin họ… Em sợ… Em ngốc… Nhưng nếu anh còn là Azure, nếu còn chút gì của người em yêu ngày ấy—
Twotime ( Timey )
Em chưa bao giờ ngừng yêu anh...
Một nụ cười méo mó, như thể đang cười nhạo chính ký ức cũ. Nhưng trong thoáng chốc, mắt hắn dao động.
Hắn cúi xuống, mặt kề sát cậu, đôi mắt đen phát ra chút ánh sáng tím đối diện ánh nhìn đầy đau đớn của cậu
Azure
Anh… không còn là Azure nữa.
Một xúc tua khác chầm chậm trườn lên ngực cậu, chạm vào nơi con dao năm xưa đã từng đâm vào tim hắn. Hắn nhìn nó. Hắn nhìn cậu. Hắn thì thầm
Azure
Tình yêu không cứu được ai cả. Nhưng có thể giết chết.
Azure
Giờ… đến lượt em cảm nhận điều đó.
Xúc tua bắt đầu siết lại — nhưng chậm rãi, không vội vã. Như thể hắn muốn cậu phải nhớ từng vết đau, từng giây trôi qua trong ân hận.
Xúc tua bắt đầu siết lại — nhưng chậm rãi, không vội vã. Như thể hắn muốn cậu phải nhớ từng vết đau, từng giây trôi qua trong ân hận
Two Time khóc, nhưng không vùng vẫy.
Twotime ( Timey )
Nếu cái chết có thể trả lại anh… thì em chấp nhận.
Twotime ( Timey )
Nhưng nếu còn một phần rất nhỏ trong anh vẫn là Azure… xin đừng giết em với thù hận…
Twotime ( Timey )
Hãy giết em như người mà anh từng yêu…
Gió trong cánh đồng nightshade ngừng thổi. Những xúc tua đứng yên.
Và rồi… hắn chạm nhẹ vào má cậu — như khi xưa. Một động tác dịu dàng đến rợn người. Bàn tay đen đúa, làn da lạnh như băng địa ngục. Nhưng cậu nghiêng mặt vào đó, như thể tìm lại chút hơi ấm cuối cùng từ tình yêu đã chết.
Lâu đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng máu đập trong lồng ngực.
Rồi… những xúc tua rút lại.
Từng vòng một, từng lớp một, buông khỏi cổ, ngực, tay chân cậu. Không vội vã. Như thể Azure đang cân nhắc… hay như thể việc tha mạng cũng là một hình thức trừng phạt.
Two Time ngã xuống đất, đầu gối va mạnh vào lớp đá phủ đầy bụi nightshade, nhưng cậu không kêu. Cậu chỉ ngẩng đầu lên — nhìn theo bóng Azure.
Gã đứng đó một lúc lâu, không nhìn cậu, cũng không nói lời nào. Mặt gã khuất sau vành mũ phù thủy rộng, tóc dài phủ xuống vai, vài cánh hoa tím úa mắc lại trong những lọn tóc như ký ức không chịu rơi đi.
Rồi gã quay lưng, bước đi giữa cánh đồng đen.
Một phần trong em muốn ở lại, muốn chấp nhận rằng mọi thứ đã qua rồi, rằng gã không còn là Azure của em nữa.
Nhưng trái tim em — dù rách nát, dù chai sạn, vẫn đập theo nhịp chân gã.
Không than van, không khóc nữa.
Chỉ cắm đầu chạy theo, băng qua cánh đồng nightshade tối tăm, mặc kệ chân rướm máu, mặc kệ từng cánh hoa sắc nhọn cứa vào da. Bàn tay cậu vươn ra, cố bắt kịp lấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Không phải để xin tha thứ nữa.
Mà chỉ để đi cùng gã, bất chấp hình hài gã đã trở thành gì.
Comments
tubers_93
ê muốn tặng nhưng mà hết điểm lẫn vote cho bộ cũ r 👉👈
2025-07-30
3
Ezuk4m1
6 bông nhé babyyy(I love you so much🫶🫶🫰🫰
2025-07-30
2
✧*。ELLERNATE
đm đọc lại, t nhận ra là t vt hắn với gã lẫn lộn=))
2025-07-30
1