[ Vĩ Hằng / WeiHeng ] Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Nhau
chap 3 : Mượn bút, mượn tim
“Có những thứ chỉ cần chạm vào một lần... là không thể trả lại.”
Tiết Toán đầu tuần. Em ngồi như mọi khi – im lặng, gọn gàng, vở đã mở sẵn, tay cầm thước kẻ, sẵn sàng ghi chép.
Chỉ có điều… quên mang bút.
Em lục tung hộp bút, nhưng chẳng có gì ngoài một cây chì gãy và cục tẩy mòn. Đang định mượn ai đó , thì có một vật gì đó nhẹ nhàng trượt lên mặt bàn em.
Em ngẩng lên. Là Nhiếp Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Mượn tạm đi. Mày lục từ nãy rồi, đau đầu giùm
Trần Dịch Hằng ( em )
// ngơ ngác // Ơ… Ờ, cảm ơn cậu. À, cảm ơn mày.
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Xưng ‘mày’ không quen à?
Trần Dịch Hằng ( em )
Không… quen lắm. // cười gượng //
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Thế thôi, gọi sao cũng được. Miễn đừng gọi "người yêu" là được
Em nghẹn họng, đỏ bừng mặt.
Hắn quay mặt đi, nhưng em thấy rõ khóe môi hắn đang cong lên.
Tiết học trôi qua, em vẫn cầm cây bút đó – viết nhẹ, trơn tay, nét đẹp như chính người cho mượn. Mỗi khi đặt bút xuống, em lại khẽ liếc sang bên phải. Hắn gục đầu ngủ, một tay khoanh lại, mái tóc hơi rũ che mắt, sống mũi cao nổi bật dưới ánh nắng xiên vào từ cửa sổ.
Em không hiểu nổi bản thân – viết không tập trung, học không vào đầu. Trong đầu em chỉ còn mỗi chuyện: bút này có mùi của hắn
Ra chơi, em bước tới bàn hắn , đưa lại bút.
Trần Dịch Hằng ( em )
Nè, tớ trả bút.
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Mày dùng đi
Hắn không nhìn em, chỉ chống cằm lật sách.
Trần Dịch Hằng ( em )
Nhưng mà là bút của cậu mà?
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Mày nghĩ tao tiếc cái bút đó hả?
Trần Dịch Hằng ( em )
Không phải… Tớ chỉ sợ làm mất
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Mày làm mất, tao có cớ bắt mày mua lại. Thế là thành đồ đôi.
Hắn lúc nào cũng nói nửa đùa nửa thật. Nhưng chính vì vậy, em không biết phải tin bao nhiêu phần
Trần Dịch Hằng ( em )
Tớ giữ nha?
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Ừ. // ngước mắt nhìn em //
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Nhưng đừng có ngậm bút tao nha. Nhìn ngố lắm.
Em bối rối. Thói quen lúc suy nghĩ là hay gặm bút. Mà giờ bị hắn bắt thóp, chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Tan học, em dọn bàn xong thì thấy hắn vẫn ngồi đó, lật từng trang vở em ghi giùm. Hắn gõ gõ đầu bút lên bàn.
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Chữ mày viết đẹp đấy.
Trần Dịch Hằng ( em )
Tớ chép hộ cậu thôi mà…
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Ờ. Sau này mày chép luôn cho tao nha.
Trần Dịch Hằng ( em )
// bật cười // Tớ không phải trợ lý của cậu đâu
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Ai nói mày là trợ lý?
Hắn nhét vở vào cặp, đứng dậy, cúi sát xuống bên tai em
Nhiếp Vĩ Thần ( hắn )
Biết đâu... là gì đó đặc biệt hơn.
Hắn vác cặp đi thẳng, không quay lại
Tối đó, em lấy bút ra đặt trên bàn học. Cây bút đen, đơn giản, hơi trầy chỗ đầu nắp. Nhưng với em, nó là đặc biệt.
Em không dám dùng thêm nữa.
Sợ mực hết.
Sợ mất.
Sợ cảm giác này… sẽ phai.
"Mượn bút có thể trả...
Nhưng nếu lỡ mượn cả tim, thì biết trả làm sao đây?"
Comments
Hanni ❤️
hayyyyyyyyy!!!!!!!!!!❤️
2025-07-31
0