Chương 3

Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của Chân Nguyên. Cậu giật mình khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trước cửa, đôi mắt to tròn của Vương Lỗ Kiệt ánh lên vẻ rụt rè
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trương ca
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Là em đây
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em tới để tìm anh
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ cau mày /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Lỗ Lỗ? Sao em lại ở đây?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ bước vào, đôi tay nắm chặt chiếc ba lô cũ, khẽ cúi đầu /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em theo dấu… Em nghe tin anh bị thương, vì quá lo cho anh nên …
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ lén nhìn cậu /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ nhíu mày /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Em đi một mình?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Dạ
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em sợ nếu không tìm anh kịp… anh sẽ biến mất giống như ngày trước
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ im lặng một lúc lâu /
Kí ức về lần đầu gặp Kiệt chợt ùa về: một cậu bé 8 tuổi bị nhốt trong căn phòng chật hẹp của tổ chức, ánh mắt trống rỗng giống hệt cậu năm xưa. Hôm ấy, Chân Nguyên đã liều mạng đưa cậu bé ra ngoài
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh giận em ạ?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ có chút hoảng loạn /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh nhớ không?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ ngẩng lên, giọng run run /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hôm đó… anh ôm em chạy trong mưa đạn. Anh bảo: ‘Đừng khóc, anh sẽ không bỏ em lại.’
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ khẽ thở dài /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Anh nhớ
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ bặm môi, bước đến nắm lấy tay cậu /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em đã hứa sẽ luôn ở cạnh anh. Nhưng anh… anh lúc nào cũng biến mất, lúc nào cũng một mình
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em sợ anh cũng sẽ bỏ rơi em
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ khẽ giật tay ra, ánh mắt thoáng nghiêm nghị /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Vương Lỗ Kiệt, em không nên đến đây. Ở bên anh nguy hiểm lắm
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ giật mình vì bị gọi đầy đủ họ tên /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em không sợ!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ hét lên, đôi mắt đỏ hoe /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh là người duy nhất em còn lại. Nếu anh chết… em cũng chẳng còn gì cả!
Tiếng la nhỏ làm cánh cửa bật mở. Tống Á Hiên bước vào, ánh mắt đầy nghi ngờ
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Chuyện gì đây? Ai cho cậu bé này vào?
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ đứng chắn trước Kiệt /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Là người quen của tôi. Em ấy không liên quan gì đến các anh
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/ nhướng mày, bước chậm về phía cậu /
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Người quen? Cậu có biết cậu đang bị truy sát không? Bất kỳ ai đến gần cậu đều có thể là mồi nhử!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ run lên, nhưng vẫn nắm chặt vạt áo Nguyên /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em không phải gián điệp! Em là… em trai của anh ấy!
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/ khựng lại /
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Em trai?
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ gật đầu, ánh mắt lạnh đi /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Phải
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Cậu ấy là em trai tôi
Khoảnh khắc im lặng bao trùm căn phòng. Á Hiên nhìn cậu bé, ánh mắt dần mềm lại
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Được rồi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Tự đi giải thích với Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Nếu không…
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Ngày mai nhận lại là xác của cậu nhóc này đấy
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ nén tiếng thở dài /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Anh ra ngoài trước đi. Tôi cần nói chuyện với em ấy
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/ gật đầu, trước khi đi còn liếc Nguyên /
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Đừng tự đánh giá bản thân cao quá
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Không thì có ngày chết không biết lý do đâu
Khi cánh cửa đóng lại, Vương Lỗ Kiệt lập tức òa khóc, ôm chặt lấy Nguyên
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trương ca họ là ai
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Họ có hại anh không
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
… Em biết anh đang giấu họ chuyện đó. Lần trước anh suýt không qua khỏi… Em không chịu nổi nếu lại thấy anh như vậy nữa!
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ cứng đờ người, bàn tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc cậu bé /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Em không cần lo cho anh. Anh ổn mà
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ ngẩng lên, nước mắt giàn giụa /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh không ổn! Em nghe họ trong tổ chức nói… nếu anh không chịu tiêm thuốc định kỳ, anh sẽ…
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ lập tức bịt miệng Kiệt lại, giọng lạnh hẳn /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Im ngay! Đừng nhắc đến thứ đó trước mặt người khác!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ nhìn anh, run rẩy /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ buông tay, giọng dịu xuống /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Em phải hứa với anh, dù thế nào cũng không được tiết lộ chuyện này
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Được không?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/ cắn môi, rồi gật đầu. Nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng /
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh đừng chịu đựng một mình nữa… Nếu không ổn anh hãy nói với em
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em chắc chắn sẽ tìm được cách để cứu anh
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em không muốn mất anh đâu…
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ ôm cậu bé vào lòng, lần đầu tiên để lộ một thoáng yếu đuối /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Anh biết rồi
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Lỗ Lỗ của chúng ta đừng lo lắng
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Nếu không chịu được anh sẽ nói cho Lỗ Lỗ biết
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ xoa đầu cậu bé /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Nhưng còn nhiều thứ chưa xong… Anh chưa thể dừng lại.
Ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên. Là Đinh Trình Hâm và Gia Kỳ. Họ đã nghe thấy vài câu, nhưng không nói gì, chỉ trao nhau một ánh mắt đầy nghi hoặc
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Chúng ta sẽ nói chuyện về cậu bé này sau
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
/ lạnh giọng /
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Nhưng Trương Chân Nguyên, tôi từng nói mạng của cậu thuộc về tôi
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Nên đừng có làm những chuyện ngu xuẩn
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của hắn /
Và trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra hắn thật sự sẽ lấy mạng của cậu ngay lập tức nếu cậu trốn khỏi đây
—-
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ, Trương Chân Nguyên lặng lẽ lấy từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ. Tấm ảnh người đàn ông từng giết cha mẹ cậu hiện lên rõ nét dưới ánh đèn bàn
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
“Sẽ đến ngày… tôi chấm dứt tất cả.”
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ thì thầm, đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo /
Ngay sau đó, một tin nhắn vô danh xuất hiện trên điện thoại
????
????
💬Chúng biết rồi. Chuẩn bị đi, Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
/ Trái tim thắt lại /
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
“Ai… là kẻ đang theo dõi mình?”
Hot

Comments

phongtuanphasan

phongtuanphasan

tui tặng hoa r thì tác giả có tặng tui cái j hong~

2025-07-31

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play