| Đn Tokyo Revengers | Ngoài Ý Muốn?
Mình Không Thuộc Về Đây
Tôi trở mình trên mặt bàn lạnh ngắt, đầu đau nhức như vừa bị ai đánh mạnh. Mi mắt nặng trĩu, cổ ê ẩm, lưng mỏi nhừ.
Amano Yui
Mình… ngủ gục à?
Tôi lồm cồm ngồi dậy, tay chạm phải mép bàn.
Mắt tôi dần mở to khi thấy trước mặt không phải đống sách vở hỗn độn ở bàn học của mình nữa, mà là một không gian quá gọn gàng, lạ lẫm: bàn gỗ trơn láng, rèm cửa màu kem nhạt, tường sơn trắng, và ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào một góc phòng yên tĩnh.
Amano Yui
…Đây không phải phòng mình.
Tôi sững người vài giây, rồi bật dậy.
Amano Yui
Chuyện gì thế này?
Tôi lẩm bẩm, chân lùi lại đụng phải ghế.
Căn phòng hoàn toàn xa lạ. Sàn gỗ sáng bóng, kệ sách ngăn nắp đến khó tin. Có gì đó rất… không thật. Không phải chỉ là “lạ” – mà là giống như bản sao lý tưởng của một căn phòng học sinh Nhật trên phim.
Tôi mở cửa phòng, tim đập thình thịch.
Phòng khách nhỏ, sàn tatami sạch bóng. Gian bếp kiểu Nhật, bàn ăn gỗ thấp, vài đôi dép ngay ngắn ở lối vào.
Tôi gọi lớn, giọng khản đi vì hồi hộp.
Không có tiếng đáp lại. Không tiếng xoong nồi, không tiếng TV, không tiếng quạt chạy.
Amano Yui
Mọi người đâu rồi…?
Tôi thì thầm, tim dần lạnh toát.
Tôi chạy đến mở cửa chính.
Bên ngoài là hành lang dài, tường bê tông xám, lan can kim loại. Tôi ngó xuống – dãy nhà bên dưới giống hệt những chung cư tôi từng thấy trong anime.
Tôi rít lên trong cổ họng
Tôi quay lại phòng như trong vô thức. Hơi thở dồn dập, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Chiếc điện thoại nằm trên bàn khiến tôi khựng lại.
Amano Yui
Đây không phải điện thoại của mình..
Tôi nhấc nó lên. Là máy nắp gập đời cũ. Màn hình nhỏ, toàn tiếng Nhật. Không danh bạ. Không ảnh. Không sóng.
Tôi cảm thấy như có luồng điện chạy qua người.
Amano Yui
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!
Tôi thốt lên, giọng gần như vỡ ra.
Phản chiếu trong gương là tôi – vẫn là khuôn mặt ấy, mái tóc ấy… nhưng tôi đang mặc đồng phục nữ sinh Nhật Bản.
Váy xếp ly màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ.
Tôi ngồi phịch xuống đất, tay ôm lấy đầu, run rẩy.
Amano Yui
Không đúng, mình không phải người ở đây..
Tôi bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống. Tôi siết chặt tay áo, không thể ngăn nổi tiếng nấc nghẹn:
Amano Yui
“Mình muốn về… về nhà..”
Amano Yui
Mẹ ơi.. con đang ở đâu vậy…?
Nỗi sợ hãi bủa vây lấy tôi như bóng tối.
Tôi khóc đến khi đôi vai mỏi nhừ, cổ họng khô khốc. Không ai trả lời. Không ai xuất hiện.
Chỉ có tôi, kẹt lại giữa một thế giới xa lạ.
Một lúc sau, tôi phát hiện một tấm thẻ học sinh trên bàn.
Tên: Amano Yui (天野 結衣)
Trường trung học Shibuya.
Địa chỉ: Tokyo, Nhật Bản.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy. Bàn tay run lên bần bật.
Amano Yui
Không phải mình ..
Amano Yui
Đó không phải là mình..
Và rồi, tôi bật lên tiếng cười khan giữa làn nước mắt.
Một tiếng cười méo mó, tuyệt vọng.
Amano Yui
“Mình xuyên vào truyện rồi.. phải không?”
Amano Yui
Chết tiệt, còn có chuyện như thế xảy ra sao.
Comments