2
Tình yêu bắt đầu từ một cơn mưa và người lạ làm ấm trái tim tưởng chừng đã khép lại
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Sắp mưa rồi sao? /ngồi trong phòng học, nhìn ra ngoài/
Chỉ là một cơn mưa đầu mùa, bất ngờ và đủ dai dẳng để người ta nhận ra, lại một mùa sắp đến
Trên con đường nhỏ ven khu ký túc xá đại học, Lưu Nhược Lam cầm trên tay vào chiếc ô gấp, tay còn lại ôm lấy ngực, từng bước đi trở nên lảo đảo.
Cảm giác choáng váng như những vòng xoáy nước cuốn hết mọi hình ảnh xung quanh.
Thuốc chưa uống, cơm chưa ăn, trời thì mưa, mắt thì cứ muốn sụp xuống.
Lưu Nhược Lam
Chỉ cần qua khỏi đoạn này… tới được chỗ bán thuốc là ổn… / môi mím lại đến tái nhợt./
Một chiếc xe máy lướt ngang.
Nước bắn tung tóe, ướt nửa tà váy.
Nhược Lam loạng choạng, mắt nhoè đi.
Lúc anh thấy cô, trời đã chuyển màu.
Anh vừa tan học muộn, cầm trên tay hộp đồ ăn vừa mua, định bụng về nhà ăn một mình.
Anh thấy một dáng người nhỏ nhắn ngã nghiêng cạnh gốc cây, lưng ướt sũng, đôi tay run rẩy.
Chiếc ô rơi lăn lóc dưới đất.
Không kịp nghĩ, anh buông hộp đồ, chạy vội đến.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Này!
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cô sao vậy?! *đỡ lấy cô*
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cô có nghe tôi nói không?
Anh cúi xuống, tay chạm vào trán cô – nóng như lửa.
Cô thều thào một tiếng gì đó, không rõ.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Được rồi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tôi đưa cô đến bệnh viện
Lưu Nhược Lam
Tôi… không quen cậu…
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tôi biết..
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Nhưng cô không thể ngất ở đây
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tin tôi một lần thôi /cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng trấn an/
Mắt mở hé nhìn khuôn mặt đang thể hiện sự lo lắng, quan tâm, và mái tóc đen bị ướt bởi cơn mưa
Và cô, mặc kệ lý trí, dựa vào người ấy – như thể cả thế giới tan chảy, còn anh là nơi duy nhất đủ vững.
Căn hộ nhỏ của anh – ánh đèn vàng – mùi thuốc cảm lặng lẽ lan khắp không gian.
Cô nằm trên chiếc sofa bọc vải xám, được lau khô, đắp chăn, trán vẫn còn nóng, mặt vẫn đỏ.
Anh pha một cốc nước chanh ấm, rồi quay lại.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cô tên gì? /nhỏ giọng, không mong đợi câu trả lời/
Lưu Nhược Lam
Nhược Lam… /mấp máy, mắt vẫn nhắm/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cái tên đẹp thật /bật cười/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tôi là Khánh Phong
Chỉ có tiếng thở nhè nhẹ.
Anh ngồi nhìn cô vài phút, rồi bật dậy, nấu cháo.
Ánh đèn trong bếp hắt xuống sàn gạch ánh sáng ấm áp.
Cô rướn người, cố gắng ngồi dậy.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Nằm yên
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cháo gần xong rồi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cô muốn ăn mặn hay nhạt?
Đưa mắt nhìn bóng lưng người con trai đang đảo nồi cháo.
Lưu Nhược Lam
Tôi… phiền anh quá…
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừ
Lưu Nhược Lam
Hả…? /ngẩn người/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừ, rất phiền..
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Nhưng tôi thích mấy chuyện phiền kiểu này /mỉm cười/
Lúc cô cầm thìa, tay vẫn còn run.
Anh ngồi phía đối diện, không nhìn chằm chằm nhưng vẫn chú ý từng chút.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cô đang học ngành gì?
Lưu Nhược Lam
Kiến trúc, năm ba
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ồ… chắc vẽ đẹp lắm
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Quản trị kinh doanh, năm hai *cười gượng, gãi đầu*
Lưu Nhược Lam
Vậy cậu phải kêu tôi bằng chị rồi *cười mỉm*
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừm...chị
Lưu Nhược Lam
Cậu.../ánh mắt không ngờ/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Sao thế? /lo lắng/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Đau đầu sao?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ăn cháo đi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Rồi nằm xuống nghỉ ngơi
Lưu Nhược Lam
Chà chu đáo thế /nhận lấy/
Lưu Nhược Lam
Cậu có bạn gái rồi à?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Không có /ánh mắt né tránh /
Lưu Nhược Lam
Là bạn gái cũ?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừm
Có gì đó nhoi lên trong ngực – không rõ là thương hay buồn.
Anh trải chăn dưới sàn, nhường cô cái giường của mình.
Cô nhắm mắt, xoay mặt đi.
Nhưng rồi cô hỏi khẽ, như sợ bản thân nghe rõ
Lưu Nhược Lam
Nếu lúc ấy… không gặp tôi… cậu có dừng lại không?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Có lẽ không
Lưu Nhược Lam
Vậy tại sao lại dừng?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Vì thấy cô trông giống một con mèo tôi từng nuôi..., rất tội
Lưu Nhược Lam
Chỉ vậy thôi sao?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừm...chỉ vậy
Người ta nói, yêu từ cái nhìn đầu tiên là thứ hão huyền.
Nhưng khi tôi gặp cậu dưới cơn mưa hôm ấy… và tim tôi, như biết chắc, sẽ không còn đủ chỗ cho ai khác
Gần nửa đêm, tiếng mưa chỉ còn lộp độp ngoài mái hiên.
Ánh đèn vàng trong phòng đã tắt, chỉ còn lại thứ ánh sáng trắng mờ của chiếc đèn sàn bên cây piano cũ, đặt ở góc nhà.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Chị có muốn nghe đàn không? *ngồi bật dậy*
Nhược Lam mở mắt nhìn anh
Anh đứng dậy, bước đến đàn, ngồi xuống ghế, tay đặt hờ lên phím như đã quen từ lâu.
Cô không nói, chỉ nằm im, mắt dõi theo từng chuyển động của người trước mặt
Ánh đèn nhấn vào sống mũi, vào bờ vai gầy, vào những ngón tay đàn ông dịu dàng như gió.
Giai điệu nhẹ tênh, từng nốt ngân như tiếng mưa rơi vào lòng, lặng lẽ, thấm rất sâu.
Cô nhìn anh, nhìn thật lâu.
Ánh mắt cô – không giấu được vẻ ngưỡng mộ, say đắm pha chút gì ngại ngùng.
Nhưng… cũng có thể là vì cô đang say một người – người mà mình chỉ mới biết vài tiếng đồng hồ.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
/ngừng tay, quay sang/ Giai điệu à?
Lưu Nhược Lam
Là… khoảnh khắc này
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Chị muốn thử không?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Chơi thử ấy, Piano
Lưu Nhược Lam
Tôi không biết gì cả…/ rụt cổ, tay luống cuống siết lấy mép chăn/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Vậy để tôi dạy
Anh đứng dậy, vỗ vỗ lên chỗ ngồi.
Cô do dự vài giây, rồi cũng ngồi dậy, bước đến chiếc ghế gỗ.
Lúc cô ngồi xuống, cậu đứng sau lưng, cúi xuống nắm nhẹ lấy bàn tay cô, đặt lên phím đàn.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Nhẹ thôi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ngón tay không gồng
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Đúng rồi… thế này
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừ, tốt lắm
Cảm giác hơi thở cậu thoảng bên tai khiến tim cô loạn nhịp.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cẩn thận… chị đang đánh sai rồi / cúi sát xuống hơn, tay chạm nhẹ vào mu bàn tay cô/
Cô giật mình, đỏ mặt quay đi.
Lưu Nhược Lam
A… xin lỗi… tại tôi…
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Không sao /cười, vô thức xoa đầu cô/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Lần đầu tiên thấy ai… ngượng vì đàn piano đấy /trêu/
Lưu Nhược Lam
Không phải đàn… /thì thào/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Vậy vì cái gì? /nghiêng đầu hỏi, nửa đùa nửa thật/
Chỉ nhìn xuống phím đàn – nhưng tay vẫn nằm trong tay cậu, không rút ra.
Tiếng mưa đã ngừng từ lúc nào.
Comments
✨♡vane♡✨
Không thể bỏ qua
2025-08-01
0